Khi thu về
lá rơi...
em có thấy...
Sắc lá kia
bừng cháy
với tháng năm...
Dẫu nắng mưa
vẫn đi cuối hành trình
an nhiên sống reo vui...đời lá
Rồi một ngày
lá khẽ khàng
đáp xuống...
Ta là ai...sao ra ngoài quy luật ?
có gió nắng có tình phai...
có khổ đau hạnh phúc...
Có bốn mùa
nhiều sắc màu cuộc sống
cháy hết mình rồi lặng lẽ ra đi...
Nơi xa đó
hạnh phúc nào chờ đón
ta trở về về với mái nhà xưa...
Nơi không còn nước mắt...đau khổ
không chia lìa...
không cả hiểu lầm nhau...
Ở nơi đó
đâu cần ngôn ngữ
tâm trong tâm...hạnh phúc đến vô cùng.
Sắc màu luân vũ vô thường
Trả lờiXóaVàng phai từ độ nguồn hương khai mùa
Ngời ru một thoáng tình xưa
Mai cò kỷ niệm tay vừa trong tay
Chúc chị Tím an bình !
Cám ơn Quỳnh đã ghé thăm chị
Xóavà cùng chia sẻ tâm tình với bài viết.
Một tuần mới nhiều niềm vui
và an lạc nhé.
thơ rất hay
XóaChị viết về lá thu
Trả lờiXóaVì mình là hoa tím
Lá rơi như lời ru
Vào hoàng hôn ngọt lịm
Lá rụng cũng đau tim
Và xao lòng chất ngất
Nón lá nghiêng môi mỉm
Ngỡ cười tan trời đất
Tên chị tôi quên mất
Cứ chị Tím tôi kêu
Chẳng thẹn thùng gì sất
Tôi là người thích trêu
Bằng lăng cánh mỏng hều
Là vì hoa phơi nắng
Cũng giống nón bài thơ
Mỏng tang vì trong trắng
Sài Gòn giầu nhất nắng
Mà nắng lại tinh khôi
Nắng gói hoa bằng lăng
Mong manh quá chị ơi!
Viết được như em tui
Xóavậy mà dọa không ghé...
Chốt lại cửa tâm tư
khéo có ngày bùng nổ...
Sỏi ơi, nhớ tặng chị
những câu com sâu sắc
nhưng tấm tình dễ thương
đó cũng là chia sẻ...
Đợi chi đâu xa xôi
hẹn chi ngày gặp mặt
cứ từng lúc mở blog
thấy mặt cũng vui rồi...
Bình an hay muộn phiền
vào đây cùng chia sớt
dẫu không ai gánh giúp
cũng vơi được đôi điều...
(Có khi chị cũng muốn réo Sỏi, nhưng nếu Sỏi thả blog, chị sẽ réo cách nào đây...)
Cám ơn đã ghé thăm
và cho chị bài thơ dễ thương...
ừ, mà chị cũng quên mất tên mình rùi...
Chị Tím ơi đọc lại bài thơ em còm tặng chị cũng thấy được... ra phết!
Xóa"em phải tự khen chứ chẳng thấy ai khen em" Hihi!
Chị yên tâm em tạm thời nghỉ blog một thời gian, nhưng vẫn vào thăm chị và Trang, Nguyên... Hứa nhé!
Biết nói sao đây Sỏi ơi
Xóakhi đọc một bài thơ như rứa
đúng ra người biết họa sẽ hay biết mấy
hoặc có đôi dòng nên thơ để như vỗ tay về những khổ thơ ấy
người không biết, đành nói lan man qua chuyện khác,
chị không biết nói sao
chỉ biết ngạc nhiên sao một người vừa đọc đôi dòng vu vơ lại có ngay một bài thơ ngọt ngào như rứa,
tả ai mờ nghe dễ thương quá
mình chỉ lén đọc thôi...
Sỏi ơi,
Xóacám ơn em vẫn tiếp tục ghé thăm trang chị và mấy bạn
nếu không chị cứ nghĩ ngợi
không biết có điều chi làm em không vui...
Phận người như chiếc lá
Trả lờiXóaLá sẽ rụng về cội
Ngứoi rồi về bụi đất
Dẫu nguyệt quể cao sang
Hay cỏ dại ven đường !
Bẳng lăng Tím lung linh
Hay hoa mua tím lịm !
Cũng mang phận mong manh
Phận người hay phận lá
Cứ an vui tùng ngày !
Chị ha ❤️
Vậy mà em Trang tui nói không biết mầm thơ, chỉ đọc xong bài là có ngay một cảm nhận thật súc tích...
XóaỜ, chị đang nghĩ
dẫu hạnh phúc hay đau khổ
đó cũng chỉ là cái nhìn đo đếm của con người, đã là phận người, chắc ai cũng khắc khoải vì không hạnh phúc như lòng mong ước, nên ngày về...nơi sẽ đến...cũng là điều an ủi lòng người...
Ở đó không còn khổ đau
không còn nước mắt...
Ở đó...
những chia cắt được hàn gắn
những tan rã mất mát được tìm lại...
Vui hay buồn nó là tự nhiên Trang ơi! Vui mà tràn nước mắt thì niềm vui ấy thái quá và cũng bất ngờ quá ...Nhẽ không thích.
XóaCòn buồn mà vẫn cười nói thì anh rất ghét !
Anh mong được nhìn thấy em cười khi vui và ủ rũ(Hihi) thậm chí khóc khi buồn.
Trang ui,
Xóagửi cho chị 1 tấm ảnh Trang đang ủ dột đi cho vừa lòng...Sỏi
Bài viết của chị lúc nào cũng sâu sắc, cái đầu hạn hẹp của em chỉ biết sang đọc thôi, hii.
Trả lờiXóaEm chúc chị Ngày Chúa Nhật nhiều niềm vui ạ!
Cám ơn em đã ghé thăm chị...
Xóađừng nói sâu sắc...
"họ"cười chừ...
Nghĩ chi viết nấy thôi
cũng như em vậy đó
ước nói gì với mình
thì lại như đang nói
với cả mọi người thân yêu...
Chúc em luôn an lạc nhé.