Hiển thị các bài đăng có nhãn SƯU TẦM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SƯU TẦM. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2017

CỨU VÃN CUỘC HÔN NHÂN...ST


CỨU VÃN HÔN NHÂN CHỈ NHỜ MỘT CÂU NÓI…

Con gái lớn của tôi, Jenna, thường hay bảo tôi rằng: “Khi con còn bé, một trong những điều làm con sợ nhất là bố mẹ sẽ li hôn. Rồi khi con 12 tuổi, con suy nghĩ là nếu bố mẹ sống với nhau khó khăn quá thì có lẽ chia tay sẽ tốt hơn”. Con bé còn cười:“Con mong là bố mẹ sẽ tìm ra cách để giải quyết vấn đề”.

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

BÊN TRONG


BÊN TRONG
“Có những thứ hạnh phúc được sơn phết bên ngoài để che giấu sự mục rỗng bên trong.”

*** Buổi chiều, mấy mẹ con đang chuẩn bị ăn cơm thì thím Bảy tới, lôi mẹ tôi ra sân thì thào. Tôi nghe mẹ kêu lên thảng thốt như con gà bị lạc bầy:
 “Không, không.. Chị nói bậy.
Tiếng thím Bảy gằn gằn điều gì đó, rồi mẹ tôi bật khóc, buông chồng chén xuống mâm, tôi và anh Hai chạy nhanh ra cửa, thế nhưng thím Bảy đã xua:
“Tụi bây đứng đó không được ra đây.”
Mẹ tôi cùng nín lặng, hức hức trong họng, quay về phía chúng tôi, mẹ nói:
“Vô nhà đi”, rồi kéo thím Bảy ra nói chuyện tận hàng rào.
Khi trở vào, mẹ giống như một người khác hẳn, xám xịt, hốc hác với đôi mắt không còn sinh khí, mẹ bảo mà không nhìn chúng tôi:
“Đi theo thím Bảy, coi ba ở đâu về nói cho mẹ biết”..

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

NẾU TÌNH NGƯỜI ĐỦ LỚN...

NẾU TÌNH NGƯỜI ĐỦ LỚN
THÌ ĐIỀU DIỆU KỲ SẼ XẢY RA...

Một ngày nọ, có một cậu bé nhặt được 1 đô la. Cậu liền đến một cửa hàng bên đường hỏi: “Xin hỏi, ở đây bác có Thượng đế bán không ạ?”.
Người chủ cửa hàng không nói gì, lo ngại cậu bé quấy rối nên đã mời cậu ra khỏi cửa hàng.
Trời đã sắp tối đen rồi, cậu bé lần lượt đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Không ngờ, đến cửa hàng thứ 29 thì cậu cũng được người chủ tiếp đón nhiệt tình.

Ông chủ cửa hàng thứ 29 mà cậu bé vào hỏi là một ông lão hơn 60 tuổi, đầu tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền từ. Ông nhìn cậu bé rồi hỏi: “Này cháu! Hãy nói cho ông biết, cháu mua Thượng đế để làm gì vậy?”.

Cậu khẽ khóc rồi nói với ông lão rằng: “Cháu tên là Bonnie. Cha mẹ của cháu đã mất từ khi cháu còn rất bé. Chú Rupp của cháu đã nuôi dưỡng cháu từ nhỏ đến bây giờ. Chú của cháu là một công nhân xây dựng, nhưng mới đây chú đã bị ngã từ trên cao xuống đất nên bị hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói rằng, chỉ có Thượng đế mới cứu được chú của cháu mà thôi.
Cháu biết rằng Thượng đế chắc phải là một thứ vô cùng kỳ diệu nên cháu muốn mua về để cho chú của cháu ăn. Như thế chú mới nhanh khỏi bệnh được ạ!”.
Ông lão đỏ hoe mắt hỏi: “Vậy cháu có bao nhiêu tiền nào?”.
Cậu bé nhanh nhảu đáp: “Cháu có 1 đô la ạ!”.
Ông lão vội nói: “Ôi thật may quá! Giá của Thượng đế đúng bằng 1 đô la đấy cháu ạ!”.

Nói xong, ông đi vào ngăn kéo và lấy một chiếc chai đồ uống có nhãn hiệu “Nụ hôn của Thượng đế” và đưa cho Bonnie. Ông nói: “Cầm lấy đi cháu! Chú của cháu uống hết chai này là sẽ khỏi bệnh rồi!”.

Bonnie vô cùng mừng rỡ, ôm chai nước vào ngực rồi lập tức trở về bệnh viện. Vừa bước vào phòng bệnh, cậu vui vẻ nói to: “Chú ơi! Cháu đã đem Thượng đế đến rồi đây! Chú sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi!”.

Mấy ngày hôm sau, một nhóm các chuyên gia y học có trình độ cao nhất đã đến bệnh viện tiến hành hội chẩn cho chú Rupp của cậu bé Bonnie.
Họ sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới để chữa bệnh và cuối cùng điều kỳ diệu đã xảy ra, chú Rupp của cậu bé đã hoàn toàn hồi phục. Khi chú của Bonnie ra viện, nhìn số tiền viện phí quá lớn được ghi trên hóa đơn, anh đã suýt ngất xỉu.

Thế nhưng, phía bệnh viện đã nói với chú của Bonnie rằng: “Mấy hôm trước, có một ông lão đã đến thanh toán hết tiền viện phí cho anh rồi. Ông lão ấy là một tỷ phú giàu có. Trước đây, ông ấy là chủ tịch của một tập đoàn đa quốc gia nhưng bây giờ đã về nghỉ ngơi mà ẩn cư bằng cách mở một cửa hàng tạp hóa bán qua ngày. Nhóm chuyên gia y học kia cũng là do ông ấy đã bỏ ra một số tiền lớn để mời đến đấy”.

Anh Rupp sau khi nghe xong đã cảm kích vô cùng, lập tức cùng cháu trai của mình đến tạ ơn ông lão kia. Khi họ đến nơi, mới biết được ông lão đã đóng cửa tiệm tạp hóa và đi du lịch nước ngoài.

Sau này, anh Rupp đã nhận được một lá thư do ông lão kia gửi đến. Trong thư ông viết: “Anh bạn trẻ! Anh có người cháu trai Bonnie, thực sự là quá may mắn đấy! Vì cứu anh, cậu bé đã cầm 1 đô la đi khắp nơi để mua Thượng đế. 
Hãy cảm tạ Thượng đế! Là Thượng đế đã cứu tính mạng của anh!”.

Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

TỪ MA TÚY ĐẾN THIÊN CHỨC LINH MỤC

Từ kẻ chuyển ma túy cho mafia Nhật, trở thành linh mục – câu chuyện của cha Donald M.I.C



Trong video mới đây của Spirit Juice Studios và Hội Hiệp sỹ Columbus, cha Donald Calloway M.I.C kể lại sự biến đổi tận căn của mình, từ một người vô thần, nghiện thuốc phiện, bỏ ngang bậc trung học, đến một linh mục Công giáo.
 Từ kẻ chuyển ma túy cho mafia Nhật, trở thành linh mục – câu chuyện của cha Donald M I C

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

CHÌA KHÓA VÀNG


CHÌA KHÓA VÀNG

Có một cô gái trẻ tuổi luôn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong tất cả các giấc mơ của cô đều có chung một cảnh tượng. Đó là, rất nhiều người bị nhốt trong một căn phòng đen tối. Trên cửa phòng có một khóa sắt đã bị gỉ. Mọi người đều ở trong căn phòng cầu xin

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016

ĐIỀU KỲ DIỆU

ĐIỀU KỲ DIỆU
Vì những ích kỉ nhỏ nhen của bản thân mà một người cha đã nhẫn tâm tiêm máu nhiễm HIV vào cơ thể người con trai 11 tháng tuổi để rồi nhận lại quá nhiều bất ngờ cho những năm tháng sau đó.

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

NẮM TAY CHA


Nắm Tay Cha !
Một cô bé cùng cha đi ngang qua cây cầu, cô bé sợ nên hỏi cha: “Cha ơi, con có thể nắm lấy tay cha để con khỏi rơi xuống sông không?”
Cha đáp: “Con yêu, không được! chính Cha sẽ nắm tay con đi.”
Cô bé nói: “Như vậy thì có khác nhau gì đâu ?”
Cha đáp. “Rất khác đó con ơi.”
Và người cha nói tiếp: “Nếu con nắm tay cha, và có điều gì đó xảy ra với con, rất có thể là con thả tay cha ra, nhưng nếu cha nắm tay con, con biết là cho dù điều gì xảy ra, cha sẽ không bao giờ buông tay con ra.”

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2016

BA CÂY CỔ THỤ


Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: "Một ngày nào đó tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy".
Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn. Tôi sẽ chở đức vua và hòang hậu đi khắp thế giới".
Và cây thứ ba: "Tôi muốn vươn dài để trở thành cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".

Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.

Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ.
Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.

Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em.
Cây thứ nhất cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.

Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an toàn và sự bình yên cho chủ nhân.

Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.


Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cả ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. 

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

TÊN CỚM VÀ BẢN THÁNH CA - O'HENRY


Soapy xoay trở một cách khó chịu trên băng ghế trong công viên Madison Square. Khi những đàn ngỗng trời cất tiếng kêu về đêm, khi các bà chưa có áo da hải cẩu trở nên ngọt ngào với đức ông chồng, và khi Soapy cử động một cách khó chịu trên chiếc ghế băng trong công viên, bạn hẳn biết là mùa đông đã về.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

NHỮNG VẾT THƯƠNG CÓ LÀM BẠN YẾU ĐI


Tác giả Bronson, trong cuốn sách “Tại sao tôi lại yêu quý những con người này?”, đã kể lại một câu chuyện có thật về một cây đu kỳ lạ. Cái cây này được trồng vào nửa đầu của thế kỷ 20 tại một trang trại gần Beulah, bang Michigan (Mỹ). “Cuộc đời” của nó là cả một cầu chuyện đáng để chúng ta nhắc tới.

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

GIÁ CỦA MỘT NỤ CƯỜI?

Giá nụ cười rẻ hơn giá điện,
thế nhưng nụ cười lại toả sáng nhiều hơn hàng trăm bóng đèn điện. 
Không ai nghèo đến nỗi không thể mỉm cười, cũng không ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của người khác. 
Nụ cười- vốn liếng tuy nhỏ bé nhưng lại sinh hoa lợi nhiều, nó làm giàu cho kẻ đón nhận nó mà không hề làm kẻ trao
tặng nó phải nghèo đi. Ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ.

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI


Một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí, bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

MỘT LỖ NHỎ TRÊN VÁCH TƯỜNG


Tại một trung tâm bài phung nọ, đa số các nạn nhân đều buồn chán vì cảm thấy bị bỏ rơi và bị mọi người xa lánh. Tuy nhiên, có một người vẫn còn biết cười và vẫn tiếp tục tạ ơn khi được giúp đỡ.

Vị nữ tu coi sóc trung tâm muốn tìm hiểu đâu là nguyên nhân của phép lạ này. Sau nhiều ngày theo dõi, vị nữ tu mới khám phá rằng, xuyên qua một lỗ nhỏ trên vách tường ngăn cách trung tâm với thế giới bên ngoài, ngày ngày có một người đàn bà đến nhìn vào và mỉm cười rất trìu mến.

Ðó là tất cả sức mạnh và niềm hy vọng của người đàn ông xấu số. Mỗi ngày, ông chờ đợi nụ cười ấy. Khuôn mặt của người đàn bà chỉ chợt xuất hiện, mỉm cười và biến mất. Người đàn ông duy nhất còn biết cười trong trung tâm bài phung đó đã giải thích cho vị nữ tu như sau:

"Người đàn bà ấy chính là vợ tôi. Trước khi tôi đến đây, nàng đã tìm đủ mọi cách để chữa chạy tôi. Mỗi ngày, nàng lau sạch một khoảng nhỏ trên khuôn mặt tôi và đặt lên đó một cái hôn... Nhưng cuối cùng, nàng không thể giữ tôi lâu hơn. Người ta đã đến đưa tôi vào trung tâm này.

Nhưng vợ tôi đã không bỏ tôi. Mỗi ngày, nàng đến nhìn qua lỗ hỏng của vách tường và mỉm cười với tôi. Nhờ nàng, tôi biết rằng tôi vẫn còn sống. Nhờ nàng, tôi vẫn còn muốn sống...".

Tình yêu mạnh hơn sự chết. Tình yêu đã làm cho người vợ không nhìn người chồng xấu số như một con người đáng xa lánh. Tình yêu của người vợ đã đem lại sức mạnh và niềm vui sống cho người chồng... 

Nhu cầu căn bản nhất của con người là yêu và được yêu. Bất cứ ai cũng cần đến tình yêu và muốn thể hiện tình yêu... 

Bạn có biết rằng có bao người đang cần một nghĩa cử, một nụ cười, một ánh mắt cảm thông của bạn không?

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2016

GIỮ ĐƯỢC


Phóng viên hỏi đôi vợ chồng già:
Sao ông bà có thể chung sống với nhau 
lâu như vậy?
Bà cụ móm mém cười hiền hậu trả lời:
Chúng tôi được sinh ra trong cái thời
mà nếu có gì hư chúng tôi phải sửa nó
chứ không vứt bỏ nó đi...
Nên hạnh phúc chúng tôi vẫn giữ được
mãi đến tận bây giờ...
(St)

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

LY CAFÉ TRÊN TƯỜNG

LY CÀ PHÊ TRÊN TƯỜNG
Tôi ngồi cùng người bạn trong một quán cà phê nổi tiếng tại một thị trấn lân cận của Venice, Ý, thành phố của ánh sáng và nước.
Khi chúng tôi thưởng thức cà phê, một người đàn ông bước vào và ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh chúng tôi. Anh gọi người phục vụ và nói:
- Hai ly cà phê, một ly trên bức tường.
Chúng tôi khá quan tâm khi nghe gọi thức uống như thế và quan sát thấy người đàn ông được phục vụ một ly cà phê nhưng trả tiền cho 2 ly.

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

CHUYỆN CHIẾC XE RÁC

CHUYỆN CHIẾC XE RÁC
Biết cách nhanh chóng tập trung
vào những mục tiêu quan trọng của mình
và bỏ qua những rắc rối vụn vặt .

Hai mươi năm trước, tôi đã nhận ra chân lý đó
khi ngồi ở băng ghế sau của chiếc taxi
đang chạy trên đường phố New York.
Chiếc xe chở tôi đang đi ở làn bên phải thì bất thình lình,
một chiếc xe màu đen lao nhanh ra
cắt ngang đường đi của chúng tôi.
Bác tài xế taxi vội đạp phanh.
Tiếng lốp xe rít lên trên mặt đường ken két
và chiếc xe taxi đứng khựng lại,
cách đuôi chiếc xe phía trước chỉ một đốt ngón tay.
Tôi choáng váng, không dám tin vào chuyện vừa xảy ra.
Nhưng những gì diễn ra sau đó mới thật sự khiến tôi sững sờ.
Người đàn ông đi điều khiển chiếc xe phía trước
người suýt chút nữa đã gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng –
thò đầu ra cửa xe và lớn tiếng chửi bới bằng đủ lời lẽ thô thiển, tục tĩu.

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016

PHÉP LẠ CỦA LỜI NÓI DỊU DÀNG

PHÉP LẠ CỦA LỜI NÓI DỊU DÀNG. 
Nhiều năm về trước, có một cậu bé mồ côi tên Jim, 12 tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là đầu mối của mọi trò cười và trêu chọc của mọi người sống trong thị trấn. Không ai đối xử tử tế với Jim. Những nghi ngờ của mọi vụ ăn cắp hay rắc rối đều có tên Jim đầu tiên. Cậu chỉ nhận được những lời nói cay độc, nghi ngờ. Kết quả là Jim luôn lẩn tránh những người xung quanh. Cậu càng lẫn tránh, người ta càng nghi ngờ cậu.

Tài sản duy nhất của Jim là chú chó Tige, cũng luôn khép nép và lẫn tránh mọi người như chủ nó. Jim không đối xử thô lỗ với Tige nhưng cậu cũng luôn dùng thứ ngôn ngữ cay độc mà mọi người dùng với cậu. Phần vì cậu đã quen với những ngôn ngữ đó, phần vì để trút đi mọi nỗi uất ức.

Một hôm, Jim thấy cô gái phía trước làm rơi một gói nhỏ. Cô cúi xuống nhặt thì một gói khác lại rơi khỏi tay. Jim chạy đến, nhặt hai cái gói lên đưa trả cô gái.
- Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt

Cô gái cười và xoa đầu Jim. Jim hoàn toàn sốc. Đó là những lời nói tử tế đầu tiên cậu nghe thấy trong suốt 12 năm. Jim nhìn theo cô gái cho đến khi cô đi khuất.
... Jim huýt sáo gọi Tige, con chó ve vẩy đuôi chạy tới bên. Cả chủ và chó đi vào rừng... Jim ngồi xuống cạnh bờ suối và trong đầu cứ vang lên: "Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt!"

Jim cười một mình. Rồi cậu gọi: "-Đến đây Tige!"

Tige chạy lại ngay, Jim xoa đầu nó và nói:- Cảm ơn mày! Mày thật là tốt!"

Tige rất phấn kích và ngạc nhiên. Tai nó vểnh lên, mắt hướng về phía Jim chăm chú, đuôi vẫy lia lịa.

"Đến con chó cũng thích nghe lời nói dịu dàng!"

Jim nghĩ và lôi trong túi ra một mảnh gương vỡ. Cậu bé thấy một khuôn mặt lấm lem. Jim rửa mặt thật cẩn thận.

Sau đó, Jim lại nhìn vào gương. Cậu bé ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cậu nhìn lên cao thay vì chỉ cúi mặt như mọi khi. Một cảm giác, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy: cảm giác tự trọng.

Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời Jim hoàn toàn thay đổi bởi quyết tâm để xứng đáng với những lời nói dịu dàng.

Ngưng một lát, nhà tỷ phú tiếp tục nói:

"Thưa các bạn, tôi chính là cậu bé đó. Thị trấn nhỏ mà tôi vừa kể đến chính là thành phố này 40 năm về trước. Cái cây ở đằng kia mà quý vị có thể thấy chính là nơi một người phụ nữ đã… gieo hạt giống đầu tiên của lòng nhân hậu xuống cuộc đời tôi.

Mong sao ai cũng có thể làm được như thế"
SƯU TẦM

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

CÂY NẾN NHỎ VÀ NGỌN HẢI ĐĂNG



CÂY NẾN NHỎ VÀ NGỌN HẢI ĐĂNG


Một tối nọ, cụ già lấy trong hộp ra một cây nến nhỏ và bắt đầu leo lên một cây cầu thang xoắn ốc.
Cây nến hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Chúng ta đi lên chỗ cao hơn ngôi nhà ở để chỉ đường cho các tàu biển vào cảng an toàn”.
“Nhưng sẽ không có chiếc tàu nào trong cảng có thể thấy được ánh sáng của tôi – cây nến nói - bởi vì tôi quá nhỏ !”
Cụ già đáp: “Nếu ánh sáng của ngươi nhỏ, ngươi chỉ có việc giữ ánh sáng, còn mọi việc khác để ta lo”.
Khi họ lên trên đỉnh cao, họ đến bên một cây đèn lớn. Cụ già lấy cây nến ra thắp sáng chiếc đèn. Chẳng mấy chốc, những tấm gương phản xạ lớn ở phía sau chiếc đèn chiếu những chùm sáng dọi xa hàng dặm ngoài biển khơi.
Bạn thân mến!
đôi khi chúng ta nghĩ mình quá bé nhỏ,
và không thể làm điều gì giúp cho gia đình 
và xã hội tốt đẹp hơn
Tuy nhiên, thế giới của chúng ta sẽ thay đổi
nếu mỗi người có những hành động bé nhỏ ấy 
qua từng ngày từng giờ... 

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

ĐƯỜNG ĐI MỘT MÌNH

Ảnh của Mai Nguyen.
ĐƯỜNG ĐI MỘT MÌNH.
Có những con đường phải đi một mình.
Có những con đường không thể một mình đi.
Có những con người.
Có những con đường.
Hai con lừa xuống núi.
Một con yếu quá, xin con kia chở giúp.
Con kia không chịu.
Nửa đường, con lừa nọ đuối sức, rồi chết.
Bao nhiêu gánh nặng của con lừa chết,
người quản gia chất hết lên lưng con lừa kia.
Bây giờ nó hiểu về những con đường đi một mình.
Có những con người.
Có những con đường.
Người lữ hành thứ nhất ngã trong cơn bão tuyết
Người thứ hai đi ngang qua . Cúi nhìn, bỏ đi.
Người thứ ba vác kẻ xấu số,
cố chống tuyết ôm nhau đi.
Gần đến ngôi làng.
Người ta thấy xác của người thứ hai chết bên đường.
Tuyết ngừng thổi, cũng là lúc
người thứ ba cõng được người lữ hành thứ nhất đến nơi.
Trong cái chết hoang vu kia,
có tiếng than thở của tuyết:
Cái chết không bí ẩn vì giá lạnh,
nhưng nằm kín trong tim con người.
Nếu gã lữ hành thứ hai vác kẻ xấu số,
đời ông ta đã không xấu số.
Người lữ hành thứ ba,
bây giờ mới biết nhờ vác xác kẻ xấu số ngã bên đường,
mà sức nóng của họ truyền cho nhau,
cả hai sống sót đến được ngôi làng.
Bây giờ ông hiểu có những con đường
không thể một mình đi.
Có những con đường.
Có những con người.
Tôi đọc những câu chuyện này trên đường đời.
Kẻ đi trước tôi đã hiểu về những con đường
nên họ viết ra những câu chuyện đó.
Rồi họ chọn cho họ một con đường.
Con đường của riêng họ.
Khi nói con đường riêng của mỗi người
dù mình đi chung với người khác,
nó vẫn là con đường riêng.
Nó không riêng lẻ trong bóng người trên đường.
Mà là riêng lẻ trong bóng hồn quyết định.
Trong ý nghĩa đó tôi cũng gọi là đường đi một mình.
Đường đi một mình
vì có những quãng đời chỉ có mình mình đi.
Đường đi một mình vì có những quãng đời
không ai muốn đi với mình, mình vẫn phải đi...
Đường đi một mình vì có những quãng đời
người khác đi chung với mình,
nhưng mỗi người vẫn có con đường của riêng nhau.
Có những con người.
Có những con đường...

(Lm. Nguyễn Tầm Thường)