Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI


Một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí, bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

BÀN TAY MẠ


Sao con cứ nhớ Mạ hoài, có khi con tự nhủ một thời gian nữa chắc cái nhớ sẽ bớt day dứt.
Đêm đêm con lại mơ Mạ gọi tên mình, giọng Mạ ngọt ngào, từ bé con nhớ Mạ có thói quen thức tụi con dậy bằng cách ngồi cạnh và gọi khe khẻ cho đến khi con thức giấc. 

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

TÌM VỀ...


Ta về Vĩ Dạ xưa
Cùng em trên lối cũ
Gầy guộc tay ấp ủ
Bao tháng năm học trò

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

MỘT LỖ NHỎ TRÊN VÁCH TƯỜNG


Tại một trung tâm bài phung nọ, đa số các nạn nhân đều buồn chán vì cảm thấy bị bỏ rơi và bị mọi người xa lánh. Tuy nhiên, có một người vẫn còn biết cười và vẫn tiếp tục tạ ơn khi được giúp đỡ.

Vị nữ tu coi sóc trung tâm muốn tìm hiểu đâu là nguyên nhân của phép lạ này. Sau nhiều ngày theo dõi, vị nữ tu mới khám phá rằng, xuyên qua một lỗ nhỏ trên vách tường ngăn cách trung tâm với thế giới bên ngoài, ngày ngày có một người đàn bà đến nhìn vào và mỉm cười rất trìu mến.

Ðó là tất cả sức mạnh và niềm hy vọng của người đàn ông xấu số. Mỗi ngày, ông chờ đợi nụ cười ấy. Khuôn mặt của người đàn bà chỉ chợt xuất hiện, mỉm cười và biến mất. Người đàn ông duy nhất còn biết cười trong trung tâm bài phung đó đã giải thích cho vị nữ tu như sau:

"Người đàn bà ấy chính là vợ tôi. Trước khi tôi đến đây, nàng đã tìm đủ mọi cách để chữa chạy tôi. Mỗi ngày, nàng lau sạch một khoảng nhỏ trên khuôn mặt tôi và đặt lên đó một cái hôn... Nhưng cuối cùng, nàng không thể giữ tôi lâu hơn. Người ta đã đến đưa tôi vào trung tâm này.

Nhưng vợ tôi đã không bỏ tôi. Mỗi ngày, nàng đến nhìn qua lỗ hỏng của vách tường và mỉm cười với tôi. Nhờ nàng, tôi biết rằng tôi vẫn còn sống. Nhờ nàng, tôi vẫn còn muốn sống...".

Tình yêu mạnh hơn sự chết. Tình yêu đã làm cho người vợ không nhìn người chồng xấu số như một con người đáng xa lánh. Tình yêu của người vợ đã đem lại sức mạnh và niềm vui sống cho người chồng... 

Nhu cầu căn bản nhất của con người là yêu và được yêu. Bất cứ ai cũng cần đến tình yêu và muốn thể hiện tình yêu... 

Bạn có biết rằng có bao người đang cần một nghĩa cử, một nụ cười, một ánh mắt cảm thông của bạn không?

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

LẠI NHỚ...

Hôm qua chúa nhật, lang thang siêu thị, khi ra về mới biết mưa rất lớn, trời như trút nước…
(chẳng biết cách nào để chia bớt cho ngoài kia chút mát mẻ của đất trời.)


Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

NÓI VỚI EM, NGƯỜI HIỂU CHỊ...


Có đau không chị ?
Làm sao không đau được
bằng xương bằng thịt mà em
chị thấy đau,
có khi còn đau hơn vì chôn giấu…

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG THINH LẶNG MICHEL HUBAUT


CHƯƠNG V - 
BÍ ẨN NƠI CON NGƯỜI HỮU THỂ CẦN CÔ TỊCH VÀ CẦN TƯƠNG QUAN

Chúng ta phải thừa nhận rằng, dù sự thinh lặng ấy tối cần cho sức khỏe thể lý, tâm lý và tâm linh, thì trở ngại đầu tiên đối với thinh lặng không phải là môi trường chung quanh nhưng là bản thân con người, vì họ có vẻ muốn trốn tránh sự thinh lặng mà họ cần để sống. Đây không phải là một mâu thuẫn nhỏ nơi con người đâu! Muốn làm rõ bí ẩn này, chúng ta có thể nhờ đến ánh sáng của khoa học nhân văn và của mặc khải Kitô Do Thái giáo.

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

HOA TÍM NGÀY XƯA


Anh trở về ngập ngừng trên lối cũ
Vườn nhà em nắng sớm vẫn chan hòa
Hoa giấy tím cứ rực màu thương nhớ
Ngày xưa ơi…em có nhớ gì không?

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

DỖ DÀNH...

Ngủ yên, ngủ yên nào
Chiều nay cơn mưa nhỏ
Kỷ niệm về đầy vơi

Ngoảnh mặt tàn phai úa…