Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

GẶP LẠI EM...



Gặp lại em
sau 45 năm xa cách...
hỏi sao không vui được...

Ngày đó 1972 chị em gặp nhau,
mình cùng tập tu ở Saint Paul ĐN
năm đó em học 11
vừa vào nhà Thanh Tuyển
còn chị sau năm giúp xứ
trở về học tiếp lớp 12...
hồi đó lớp 12 luôn nhập học
muộn hơn các lớp khác...
nên em chắc mẩm...
người mới đến sẽ làm em
em bảo em tưởng chị vào lớp 10...

Em, cô bé có đôi mắt thật to đậm...
luôn mở ra ngạc nhiên về mọi thứ...
thế là gợi hứng cho nhiều người chọc em
mà nhiều nhất là chị.
vì chị ngồi cạnh em trong giờ cơm...

Nhớ hoài lần đó,
chị vào bàn cơm trước
nhìn vào tô canh một chú sâu xanh
dẫu nấu chín vẫn to hơn cả ngón chân cái
chị vội hớt nó vào chén mình rồi đậy lại
em đến và kịp nhìn thấy...
em bảo con gì vậy chị...
chị cuống lên,
vì nếu chỉ một người trong bàn
thấy con sâu sẽ không ai dùng canh
mà nếu tô canh không hết
là cả bàn "bị phạt"
Bí quá chị nói dối : "con tôm hùm..."
em trố đôi mắt 
và với giọng Kontum ngọt ngào em bảo :
chời ơi...từ thuở nào đến giờ...
em mới thấy con tôm hùm..,
ui chao nó xanh đến thế cươ à...

Hôm đó mọi người ăn canh ngon lành
Có thể ngọt hơn…nhờ con sâu
Em bảo chị không dùng canh sao
Chị nói chị ăn nguyên "con tôm hùm" là đủ rồi…
Hihi…






45 năm chừ gặp lại
Hình như em vẫn như thuở nào…
Chị nói chị cứ tìm tin tức em mãi
Chị nghe em lập GĐ rất sớm
sau biến cố 75 có mấy tháng
hình như GĐ sợ nếu không gả gấp thì sau nầy
họ sẽ chia cho ai nấy chịu…
Em thiệt lòng…
Hổng phải đâu chị ơi
Tiếng gọi tình yêu đó
Nó mạnh quá…thế là em nghe theo…

Đúng là em Nhã của ngày nào…
Vẫn ngây thơ cho chị…"khai thác"…hehe

Mừng là tiếng gọi tình yêu năm nao
Giờ đã cho em một GĐ rất hạnh phúc
Với người chồng thân yêu
2 con trai và một con gái…
Giờ thì em đã ổn, em về thành phố
Và thế là nhiều cơ hội cho chị em mình gặp nhau…

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2018

TÔI ĐÃ THẤY...MA



TÔI ĐÃ THẤY...MA

Tôi nhớ cuối góc vườn là chiếc cửa
ngăn cách với chi sau đó...thì tôi không biết...

Ngày đó còn bé lắm, tôi cứ hỏi :
"Ba ơi, sau cánh cửa đó là cái chi rứa Ba..."
Ba không trả lời mà chỉ ậm ự rồi nói
"con đừng ra sau đó là được..."

Những buổi tối,
hồi đó chưa có điện đường
những đêm không trăng trời tối om...
điện trong nhà thì tù mù...

Chúng tôi cứ vây quanh Ba
để nghe Ba kể...chuyện ma...

Mà sao lạ càng sợ càng thích
và lúc nào cũng vào buổi tối
cứ xúm lại càng lúc càng sát vào nhau
dù là mùa hè, trời rất nóng...

Ba tinh nghịch vừa kể vừa làm điệu bộ
y như con ma đang tiến lại gần...
đang thè chiếc lưỡi dài cả 3 tấc
liếm lên tận trán...

Rồi đến phút ác liệt nhất
Ba bỗng ngưng rồi sai chúng tôi
xuống nhà dưới hoặc vào phòng
khi thì điều thuốc...lúc là cái quạt...
đến khi đó mới thấy tình anh em sứt mẻ...
chẳng ai chịu đi...nhường qua nhường lại...

Hôm đó,
tất cả chị em chúng tôi
đang ngồi quanh Ba bên bờ hồ
trời có trăng, nên nhà tắt hết điện...
Ba lại kể chuyện ma...
nửa chừng Ba ho và cần nước uống...
nước tận nhà bếp...
gần cái cổng bí ẩn
mà Ba vẫn dặn đừng đi ngõ đó
ai da...là sợ...
chẳng ai cùng đi...
tôi vừa đi vừa chạy...
nhà chỉ có ánh trăng dọi vào...
nhiều nơi tối quá...
bỗng dưng tôi thấy rất rõ ràng
có một cái chân của ai
đang treo nơi cánh cửa,
hoảng hồn...
quá kinh hãi...
tôi chôn chân tại chỗ...
mắt mở to nhìn thật kỹ...
đúng là cái chân...
dài nữa chứ...
cũng bằng từ đầu gối xuống cả bàn chân...
lại là màu đen
và hình như những sợi lông chân rất dài...

Định thần được tôi ù té chạy...
tôi đâm đầu băng qua đường
rồi té vào giữa chiếc chiếu
nơi mọi người đang vây quanh ba...
tôi lắp bắp...đúng rồi Ba ơi...
có ma thật...
con thấy cái chân vắt ngang cánh cửa...

Tự nhiên máu cam chảy ra...
Mạ cuống lên ẵm tôi vào nhà...
Ba vội chạy về phía cánh cửa...
không đứa nào chạy theo ba...

Một lát sau Ba trở lên...
với chiếc tất đen dài
được đan bằng loại len xù...

Vậy mà tôi vẫn không dám nhìn cái chân ấy...

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Nghe thương...



Nghe thương...

Mỗi sáng khi vào sân
ở đó thật yên ắng...
Khi chiếc xe đạp đi vào khúc quanh
giữa gió thênh thang
và cỏ xanh mướt...
Lòng cứ chùng lại
khi bên lề đường
một người phụ nữ
xem chừng là tuổi Ngoại của 2 đứa nhỏ
một trai một gái
khoảng 14-15 tuổi...
chúng ngồi trệp bên vệ đường
và chơi những trò của những đứa bé lên 3
chi chi chành chành...
me chi chút chít...
Bà ngoại đứng tập bên cạnh với những động tác chỉ như huơ tay
quay qua quay về
và mắt không rời 2 đứa nhỏ
hình như chúng không được bình thường
dù khuôn mặt rất xinh...

Mình nghe đâu...ba mẹ 2 đứa trẻ đã mất
để lại cho bà Ngoại một gánh khá nặng...
hình như ba mẹ 2 đứa trẻ đã muốn đưa 2 đứa trẻ đi cùng...
nhưng cuối cùng...
chúng lại được cứu sống...

Giờ chỉ còn bà ngoại
cứ nuôi hoài
mà cháu chẳng thể lớn khôn...