Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

CÁI TÁT

CÁI TÁT
Với vóc dáng bề ngoài to cao và khỏe mạnh, trông ông không giống một ông giáo dạy Văn.

Ngôi trường nơi ông dạy học nằm ở khu ô hợp nhất của thị trấn, học trò của ông đa phần đều ăn to nói lớn, khó bảo, và hơi thô lỗ. Ông hay gọi học sinh của mình là “cậu” hay “cô” vì ông cho rằng đó là danh xưng thể hiện sự tôn trọng của ông đối với những học trò sắp trở thành người lớn. Mặc dù rất yêu mến ông nhưng đám học trò vẫn thường xuyên chọc phá ông vì điều này.
Đó là một năm học gian nan nhất đối với ông trong suốt những năm làm nghề dạy học. Trách nhiệm trên vai ông ngày càng nặng nề hơn vì mặc dù ông đã dốc toàn tâm toàn lực nhưng học trò của ông vẫn không có sự tiến bộ đáng kể nào.
Một buổi chiều, trong tiết học cuối cùng của một ngày học căng thẳng và dài đằng đẵng, ông đã chứng kiến một cậu nam sinh buông lời nhận xét rất khiếm nhã về một bạn nữ trong lớp. Không phải trước đây ông chưa từng nghe những ngôn từ đó nhưng có lẽ do hôm ấy trời quá nóng bức, và quá lẽ do ông quá mệt mỏi và chán ngán, nên ông không nhắc nhở như những lần trước nữa mà bày tỏ thẳng thắn thái độ của mình trước hành động của cậu học trò đó.
- Hutchens, cậu có hiểu điều cậu vừa nói không? Tôi muốn cậu phải xin lỗi bạn Devore ngay lập tức!
Bầu không khí trở nên im lặng, Hutchens vẫn ngồi yên tại chỗ và nhìn chằm chằm vào người thầy giáo với cái nhìn không tôn trọng và đầy thách thức.
- Cậu Hutchens! - Ông đứng dậy, rời khỏi bàn và tiến đến dãy bàn Hutchens đang ngồi. Ông nắm chặt bàn tay đang run lên vì giận dữ. Nỗi bực tức càng lúc càng dâng lên khiến giọng nói của ông trầm hẳn xuống một cách đáng sợ -
Hutchens, tôi yêu cầu cậu đứng lên. Đây là lời nói nghiêm túc đấy!
Hutchens vẫn nhìn ông bằng ánh mắt kiêu ngạo và thách thức. Ông liền nắm lấy tay cậu học trò và lôi đi. Hutchens cố giữ người lại bằng cách ghì chân vào chân bàn làm chiếc bàn đổ ầm xuống nền gạch, tạo nên một âm thanh chát chúa, sách vở giấy bút văng tứ tung. Một nữ sinh ngồi bàn sau cúi xuống định nhặt lên.
- Cô Johnson, hãy để yên mọi thứ. Cậu Hutchens sẽ nhặt lên sau khi cậu ấy xin lỗi xong. Còn bây giờ, cậu Hutchens, tôi đang chờ nghe cậu xin lỗi cô Devore, và tôi không muốn phải chờ lâu! - Ông nhấn mạnh từng lời, và không thể kiềm chế cơn nóng giận của mình.
- Cô Devore? - Hutchens cười mỉa mai khi nhấn mạnh từ “Devore” - Ý thầy muốn nói là “De… ?” - Hutchens dùng một cụm từ có vần điệu quen thuộc và lỗ mãng vẫn thường được dùng để chỉ những cô gái hư hỏng. Cả lớp học cười ồ lên, còn Hutchens nhìn cô bạn gái đang bối rối và giận dữ bằng ánh mắt ngạo mạn, nụ cười đầy vẻ đắc thắng và tự mãn, lập tức, không kìm được, ông đưa tay ra, lấy hết sức bình sinh tát vào má Hutchens. Cái tát bất thình lình và quá mạnh khiến cậu học trò choáng váng. Những lằn đỏ của ngón tay nổi trên mặt cậu, cậu lảo đảo và có lẽ đã ngã xuống nếu như ông không kịp giữ cậu lại. Không khí trong phòng học trở nên vô cùng căng thẳng.
Cơn nóng giận của ông đã nhường chỗ cho nỗi thất vọng. Ông nắm tay cậu học trò - vẫn còn chao đảo chưa thể đứng vững được - đến phòng hiệu trưởng. Ông giải thích ngắn gọn với thầy giám thị rồi quay trở lại lớp. Tiếng xì xào khi ông vừa rời lớp học ngay lập tức tắt hẳn khi ông quay trở lại. Ông dựng lại chiếc bàn, nhặt sách vở lên, rồi cố gắng tiếp tục bài học. May thay, tiết học chấm dứt ngay khi ấy. Đám học trò nhanh chân ùa ra sân để loan tin, còn ông thì quay trở lại phòng hiệu trưởng để mời phụ huynh của cậu học trò đến và giải thích sự việc cụ thể hơn.
Thầy hiệu trưởng thông cảm và đồng tình với những gì ông vừa làm. Bố cậu học trò đến ngay sau đó. Sau khi nghe câu chuyện, người bố nói rằng con trai ông ấy đáng phải nhận cái tát ấy.
Ông ta hy vọng đứa con ngỗ nghịch của mình đã học được một bài học.
Thế nhưng ông vẫn dằn vặt mình rằng hành động vừa rồi không thể xảy ra trong một môi trường sư phạm. Ông không lo sợ phải mất việc làm vì chuyện này nhưng ông biết rằng mình vừa mất đi một thứ còn quý giá hơn - đó là sự tự kiềm chế bản thân và lòng kính trọng trọnvẹn của mọi người. Đó cũng là điều làm ông tự hào khi đứng trên bục giảng cho biết bao thế hệ học trò. Thế nhưng chỉ một hành động nóng nảy, dường như ông không còn giữ được điều đấy.
Ông trở về nhà với cảm giác thua cuộc. Những ngày cuối tuần ấy, ông cứ trăn trở suy nghĩ; và sau một đêm dài trằn trọc không ngủ, ông biết mình phải làm gì.
Sáng hôm sau, trong buổi sinh hoạt đầu tuần của trường ông đứng trước toàn thể học sinh và sau một hồi im lặng, bằng giọng nói chân thành, trầm và thật chậm một cách khác lạ, ông nói lời xin lỗi. Ông xin lỗi không chỉ cậu học trò Hutchens, mà xin lỗi cả thầy hiệu trưởng, các đồng nghiệp và những người học trò mà ông đã làm họ thất vọng. Ông mong tất cả hãy tha thứ cho ông.
Dứt lời, ông đi về phía hàng ghế ngồi với đôi vai buông thõng và trái tim trĩu nặng.
Bỗng nhiên, Hutchens tách ra khỏi các bạn, tiến đến và ôm chầm lấy ông. Rồi Hutchens quay về phía những người bạn mình, nói với giọng nghẹn ngào:
- Em muốn xin lỗi thầy, và bạn Dovore. Em đã sai; em xứng đáng nhận cái tát ấy. Cái tát của thầy đã làm em thức tỉnh. - Cậu chợt ngừng lại một lúc, cúi đầu rồi ngập ngừng nói tiếp - Em thật sự hối hận vì những gì đã làm. mong mọi người tha lỗi cho em.
 
Tất cả học trò trong lớp xúc động cùng vỗ tay tán thưởng. Những lời nói thực lòng đó lan tỏa khắp sân trường. Từ đó, việc bạn bè gọi nhau là “cậu”, “cô” trở nên phổ biến trong ngôi trường bé nhỏ ấy. Và những câu nói bông đùa lành mạnh đầy tình thân ái đã làm mọi người quý mến và gần nhau hơn.
- Phương Thảo / theo Following Jesus
(nguồn: Hạt giống tâm hồn 6)

6 nhận xét:

  1. Cảm ơn Tím đã giới thiệu,chúc Tím an bình !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN BẠN LUÔN CHIA SẺ VỚI TÍM
      CHÚC AN VUI NHÉ.

      Xóa
  2. ...mình vừa mất đi một thứ còn quý giá hơn - đó là sự tự kiềm chế bản thân và lòng kính trọng trọnvẹn của mọi người...
    Cảm ơn BLT nhé.Chúc an lành.Mến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN ANH ĐÃ GHÉ THĂM
      MỘT TÌNH HUỐNG MÀ KHI LÂM VÀO
      MÌNH RẤT KHÓ TRÁNH
      DÙ LUÔN TÂM NIỆM...

      CHÚC ANH AN LÀNH.

      Xóa
  3. CÁI TÁT PHẢI CHĂNG ĐÃ CÓ TÁC DỤNG...?
    CGS CŨNG CÓ LÚC ĐÃ PHẢI DÙNG CÂU CHÚC DỮ VÀ NGỌN ROI...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN DVD ĐÃ GHÉ THĂM
      LÀ CON NGƯỜI
      LẠI LÀ NGƯỜI ĐÃ HẾT LÒNG
      KHI TRẺ TRỞ NÊN HỔN ĐẾN NHƯ VẬY,
      THẬT KHÓ KÌM ĐƯỢC MÌNH...
      CÁI HAY LÀ CHÍNH VỊ GS ĐÓ
      ĐÃ LUÔN RÀ SOÁT BẢN THÂN
      ĐỂ THẤY MÌNH CẦN PHẢI LÀM GÌ SAU KHI NÓNG GIẬN,
      TẤM CHÂN TÌNH CỦA GS
      ĐÃ CẢM HÓA ĐƯỢC.
      GƯƠNG SÁNG LÀ ĐỆ NHẤT TRONG GIÁO DỤC...
      CHÚC DVD AN LÀNH NHÉ

      Xóa

Các bạn có thể dán link hình trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ