Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

THÀNH CÔNG HAY THẤT BẠI

THÀNH CÔNG VÀ THẤT BẠI

Sự khác biệt của một người thành công và một người thất bại trong đời không phải nằm ở khả năng hay sự sáng tạo, mà tùy thuộc vào sự can đảm và dũng cảm thực hiện những ước mơ của mình, tính toán những rủi ro và kiên trì hành động
Dr. Maxvvell Maltz

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

SAO KHÔNG NÓI...

 
SAO KHÔNG NÓI...
Giờ chia xa cách trở
Em đếm giọt mưa sa
Anh thơ thẩn chiều tà
Phút gần sao không nói...
Xa rồi nghe tiếc nuối
Khắc khoải mãi đêm thâu
ta gọi mãi tên nhau
Buâng khuâng ngày tháng cũ.
Có một thời để giữ
Một đời để cố quên...
Một loài hoa không tên
Ép hoài ngăn kỷ niệm.
BẰNG LĂNG TÍM 

*** 
Có một thời còn đó 
Mãi mãi ôm lòng mơ
Có một thời hoài nhớ
Ta mình mãi vu vơ...
THIÊN MINH
*** 
Để mỗi lần nhắc đến
Lại nuối tiếc một thời
Bởi không nói nên lời
mà hoang vu mãi mãi !
LÝ VIỄN GIAO 

*** 
Một lời chưa kịp nói
Dòng sông đã cuốn trôi
Phủ phàng con sóng nổi 
Mịt mùng xa phương trời...
LÝ ĐỨC HUỲNH


Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

NHỚ

NHỚ
Trời bỗng dưng se lạnh
cái lạnh chạnh lòng nhớ nhiều điều
mùa Noel, mùa của đoàn tụ
giờ đây, muốn cảm thấy đông đủ
con phải nhìn lên bàn thờ
ở đó có Ba, có Mạ…
Những mùa Noel đã qua
có những lúc có thể vui chơi bên bạn bè
có thể cùng dự lễ một nơi nào đó
nhưng không, con luôn về đi lễ với ba mạ
dù tận dụng hết thời gian bên ba mạ
giờ đây con vẫn nuối tiếc…
Suốt mùa Noel, ba cặm cụi làm đèn
khi còn trẻ, ba làm để giăng hết khu xóm mình,
khi lớn tuổi, ba vẫn vót tre làm đèn ú
treo quanh nhà, cả nhà con trai đi làm ăn xa.
Giờ đây Noel về,
trong căn nhà đầy ắp tiếng cười năm xưa
chỉ còn mình chị…
em biết chị lạnh và hiu quạnh quá…
Em nhớ chị, muốn về bên chị,
ôm chị trong cái giá rét của Huế…chị ơi!

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

ƯỚC MƠ BÉ BỎNG

ƯỚC MƠ BÉ BỎNG

Khát vọng sâu thẳm nhất trong bản chất của con người là lòng khao khát được đánh giá và công nhận đúng đắn. 
William James

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

THIÊN THẦN THỦY TINH


THIÊN THẦN THỦY TINH BÉ NHỎ
Lisa nhảy tọt vào băng ghế sau, miệng nói chuyện huyên thuyên trong tâm trạng phấn khích. Con bé vừa mua được những món quà Giáng Sinh hoàn hảo cho từng người trong gia đình chúng tôi.

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

KHI TÌNH YÊU HIỆN DIỆN

KHI TÌNH YÊU HIỆN DIỆN
Tình yêu tạo ra sức mạnh diệu kỳ có thể xoa dịu cả những trái tim chai cứng và giúp vững vàng các cuộc đời yếu đuối 
(Khuyết danh)

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

QUÊN HẾT LỖI LẦM

QUÊN HẾT LỖI LẦM
Tôi biết gia đình ông bà White khi tôi còn là sinh viên đại học năm thứ nhất.
Gia đình ông bà hoàn toàn khác hẳn với gia đình tôi.

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

NỖI SỢ VÀ NIỀM TIN

Nỗi sợ và niềm tin

Tôi từng sống trong nỗi sợ hãi thường trực về việc phải mất đi những gì mình đang có, hay không bao giờ đạt được những gì mình ao ước.

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

DÂN CHÂU PHI ĐÓN GIÁO HOÀNG PHAN-XI-CO

Dân châu Phi dầm mưa, đạp bùn để đón Giáo Hoàng Fanxico

 Bất chấp trận mưa lớn, hàng chục nghìn người ở Kenya vẫn đổ về thủ đô Nairobi để đón Giáo hoàng Francis khi ông thăm châu Phi lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Đức Thánh cha công du châu Phi từ khi ông lãnh đạp Tòa thánh Vatican.


Hàng chục nghìn người đứng trong khuôn viên của Đại học Nairobi ở Kenya để chờ Giáo hoàng hôm 26/11. Đây là lần đầu tiên Đức Thánh cha công du châu Phi từ khi Ngai lãnh đạo Tòa thánh Vatican. Dù trời mưa lớn, người dân Kenya vẫn đổ ra các đường phố để đón ông. Ảnh: Reuters
Nhóm phụ nữ băng qua một khu vực lầy lội để có cơ hội ngắm Giáo hoàng
Nhóm phụ nữ băng qua một khu vực lầy lội để có cơ hội ngắm Giáo hoàng
6
Trong chuyến công du châu Phi, Giáo hoàng Francis cũng thăm Cộng hòa Trung Phi và Uganda. Chính phủ Kenya huy động hàng chục nghìn cảnh sát và binh sĩ ở thủ đô Nairobi để bảo đảm an ninh trong chuyến thăm của người đứng đầu Giáo hội. Ảnh: AP
8
Một người đàn ông giúp hai nữ tu vượt qua một rãnh để chạy tới vị trí mà họ có thể thấy Giáo hoàng. Ảnh: AP
10
Nhà chức trách ước tính khoảng 1,4 triệu người muốn nghe trực tiếp bài phát biểu đầu tiên tại châu Phi của Giáo hoàng, song nhiều người về sớm do sợ cảnh giẫm đạp. Ảnh: Getty Images
54
Trong buổi lễ, Đức Thánh cha kêu gọi người dân Kenya gìn giữ các giá trị gia đình. Ảnh: AP
4
Cảnh sát tuần tra trong công viên Uhuru, một nơi gần Đại học Nairobi, trước khi Giáo hoàng cử hành lễ Misa. Ảnh: Getty Images
ty
Nhiều người chạy để có thể tham dự lễ Misa do Giáo Hoàng Faxico chủ trì trong Đại học Nairobi. Ảnh: Getty Images
Mọi người sẵn sàng
Mọi người sẵn sàng ngồi trên đống đất hay vạt cỏ để nghe Giáo hoàng diễn thuyết. Ảnh: AP
thanh niên
Hai nhân viên tình nguyện giúp một người lớn tuổi vượt qua dòng nước để tới Đại học Nairobi. Ảnh: Reuters
Các linh mục ngồi giữa khoảng đất trống lầy lội để chờ Giáo hoàng phát biểu. Ảnh: AP
Các linh mục ngồi giữa khoảng đất trống lầy lội để chờ Giáo hoàng phát biểu. Ảnh: AP
Bàn chân của mọi người đều lấm lem vì bùn.
Bàn chân của mọi người đều lấm lem vì bùn. Ảnh: AP
Điều kiện thời tiết xấu không làm giảm nhiệt huyết của những người muốn chiêm ngưỡng người dẫn dắt hơn một tỷ tín đồ Công giáo.
Điều kiện thời tiết xấu không làm giảm nhiệt huyết của những người muốn chiêm ngưỡng người dẫn dắt hơn một tỷ tín đồ Công giáo. Ảnh: AP
Họ dùng ô, áo mưa, mảnh vải để chống chọi cơn mưa hôm 26/11.


Họ dùng ô, áo mưa, mảnh vải để chống chọi cơn mưa hôm 26/11. Ảnh: AP

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

CÂU CHUYỆN VỀ CHÍP



Bước chầm chậm quanh khu vườn nhỏ sau nhà, chị khoan khoái hít mùi hương hoa nhài thoang thoảng. Sau mùa đông dài lạnh giá và u ám, mùa xuân cũng đã đến bên thềm. Mặt trời ấm áp tỏa sáng trên con đường như cũng đang mỉm cười hân hoan với vạn vật. Và ngay trên bãi cỏ xanh mướt dưới gốc táo kia, hai thiên thần nhỏ của chị đang nô đùa thật vui vẻ. 

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

QUAN TÂM SÂU SẮC

QUAN TÂM SÂU SẮC

Một thày giáo lớn tuổi đã kể lại cuộc thi 

mà có lần ông được mời làm giám khảo. 

Mục đích của cuộc thi là tìm xem đứa trẻ nào 

có lòng quan tâm đến người khác nhất. 

Người đoạt giải cuộc thi này 

là một cậu bé mới bốn tuổi.


Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

ĐIỀU NÊN LÀM NGAY

ĐIỀU NÊN LÀM NGAY
Trong một khóa học chuyên tu ngành tâm lý học,
vị giáo sư ra đề bài về nhà:
"Trong vòng một tuần,
anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm
nói với họ rằng anh chị yêu mến họ.
Đó phải là người mà trước đây,
hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy."

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

CHIẾC LÁ FREDDIE

Chiếc lá Freddie

Chiếc lá Freddie bé nhỏ ngày nào đã lớn mạnh, thân mình cậu trở nên to lớn, cứng cáp với năm cạnh thon dài như bàn tay năm ngón xinh xinh.

Cậu mở mắt chào đời khi ngọn gió xuân khẽ gõ vào chiếc mầm non xanh mướt trên cành cây to.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

CÁI TÁT

CÁI TÁT
Với vóc dáng bề ngoài to cao và khỏe mạnh, trông ông không giống một ông giáo dạy Văn.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

DIỆU KỲ TỪ CÁCH NHÌN CUỘC SỐNG

Diệu kỳ từ cách nhìn cuộc sống

”Không biết mình chịu đựng được điều này bao lâu nữa đây!”  

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

VƯỢT LÊN NGHỊCH CẢNH

VƯỢT LÊN NGHỊCH CẢNH
Chúng tôi, những người đã từng sống trong trại tập trung vẫn còn nhớ những con người đã đi từ lều này sang lều khác để an ủi mọi người và cho đi cả những mẩu bánh mì cuối cùng của mình.

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

NGOẠI ƠI

MỆ NGOẠI
Không biết tự bao giờ
tôi và Ngoại thành đôi bạn thân.
Hồi đó, thường Mạ sinh cách 2 - 3 năm,
riêng tôi với bé, chỉ cách 18 tháng,
thế là tôi líu ríu bên Ngoại,
có những đêm vì nhớ Mạ,
tôi chen ngủ dưới chân chỉ để ôm 2 chân Mạ…
Đêm đó thế nào cũng bị la,
và chỉ cần nghe tiếng Ba,
Ngoại có ngay ở chân giường bế tôi về bên Ngoại…
Thuở bé tôi rất thích trăng,
chiều ý, Ngoại dắt đi loanh quanh,
trăng vằng vặc trải dài
bóng hàng cau cao vút,
hoa cau rụng trắng hiên nhà.
Hồi đó, chưa có điện đường,
ngước mặt ngắm trăng và cứ thế Ngoại dắt cho khỏi té…
tôi thơ thẩn chơi với Ngoại.
***
Ngoại có mấy bụi chuối,
chỉ chừng đó, với tay Ngoại
chuối có quanh năm…
khi chuối đã già, Ngoại hạ xuống
tiện ra từng nải, hong ráo mủ,
rồi với lá sầu đông phơi héo
Ngoại cho vào lu sành
cứ lớp chuối lớp lá,
thêm một khúc nhang đốt lên,
phủ trên nắp lu tấm đệm chiếu,
hai ngày sau, chuối vàng ươm…
Ngoại hấp chuối vừa chín
chiều chiều lũ cháu lại quay quần bên Ngoại,
phần còn lại Ngoại bán
tiền có được làm quà cho cháu và người nghèo.
Giúp người nghèo là hình ảnh in sâu vào tâm trí tôi về Ngoại,
có tiền Ngoại mua một chồng nón về,
mỗi khi ra khỏi nhà Ngoại đội nón mới
khi về lại mang nón rách,
làng tôi phần đông trồng lê ghim
suốt ngày phụ nữ phơi mình làm cỏ,
Ngoại đi một vòng ghé thăm rồi đổi nón,
Ngoại còn khoác áo mới bên ngoài,
thời đó, rất nghèo…với những tấm áo vá,
Ngoại chia sẻ tấm áo mới của Ngoại…
Ngoại không nhiều tiền,
nhưng Ngoại luôn có cách để chia sẻ với người nghèo.
Ngày xưa, dù chưa mất mẹ,
Ngoại vẫn phải ở với mẹ kế,
sau nầy, khi trong làng
những người mồ côi trong thời gian sinh con,
Ngoại đến, giặt giủ, hơ háp xông khuây,
Mạ nói Ngoại phải phụ Mạ lo cho tụi con,
giờ trưa, Ngoại lại vội vàng đi giúp…
Ngoại mất từ 1959,
vậy mà mãi sau nầy
Tôi vẫn còn nghe mấy o khoe với Mạ:
“Ngày xưa, Mệ thương em lắm, cả 5 đứa con của em,
đứa nào Mệ cũng giúp…
Tôi phục Ngoại.
Còn nhớ cái tết năm nào
tôi 4 tuổi, nhà nấu bánh tét,
phải có người thức đêm với nồi bánh.
Mùa đông ở huế, lạnh căm,
bếp đặt trước sân cạnh cây muối,
trước nhà là sông Ngự Hà,
gió lồng lộng, Ngoại thức canh bánh, tôi thức theo,
với Ngoại, tôi luôn có đủ thứ chuyện để nói…
Hầu như tôi nói mọi chuyện,
nói tất cả những gì đi qua cái đầu non nớt,
đêm qua nhanh với hai mệ cháu.
Sáng ra, Ba hỏi khi đêm ai thức canh bánh,
Ngoại nói: “đầu đêm Mạ thức với Thủy,
khuya Lập thế, gần sáng Mạ dậy thức tiếp,
vậy mà Thủy cũng dậy theo.”
Vậy là Ngoại với tôi đã thức hầu như suốt đêm đó,
tôi nhớ trời rất lạnh,
Ngoại gói tôi trong áo ấm rồi ôm vào lòng,
tôi với Ngoại y như hình với bóng…
Rồi mấy tháng sau đó,
tôi bỗng thấy Ngoại trở về ngủ ở nhà Ngoại,
Ngoại không chơi với tôi nữa…
tôi không hiều gì, chỉ thấy Ba đưa Ngoại đi khám bệnh,
và Ngoại ở riêng…
Ngoại nằm luôn, Ngoại được kê gối rất cao,
những khi quá nhớ, tôi lần về phía Ngoại,
chỉ kịp nhìn thấy tôi, Ngoại lấy tay vẩy vẩy,
có ý xua tay không cho tới gần,
tôi không hiểu gì…
Tôi cứ nghĩ điều nầy chỉ trong một thời gian
rồi lại như hôm nào,
lúc nầy tôi được 5 tuổi,
thời gian bắt đầu đi học,
lớp ở ngay sân nhà thờ cạnh gác chuông,
như thường lệ, mỗi khi có người qua đời,
nhà thờ sẽ gióng hồi chuông báo tử,
mọi người cầu nguyện,
học sinh quỳ lên ghế đọc kinh,
không hiểu sao lòng buồn khôn tả…
Sau khi đọc kinh, mọi người ngồi
tôi tiếp tục quỳ, chắp tay và khóc…
Sr Mẫn đến,
tôi nói “Msr ơi, Ngoại con chết rồi…”
Sr nhẹ nhàng: “Em không được nói bậy”…
Tôi quỳ như thế, cho tới khi tan lớp,
tôi vội chạy về nhà, đường thật dài với đôi chân bé nhỏ,
vừa chạy vừa khóc…
Nhà Ngoại đóng hết cửa,
Ôi, đúng rồi…có gì đó không bình thường…
Từ bé đến giờ, tôi chưa hề chứng kiến một ai qua đời,
có gì đó thật khủng khiếp,
Ngoại ngủ hoài thật sao…
Đến mãi sau nầy tôi mới biết,
cứ mỗi trưa sau khi lo cho mấy cháu
Ngoại thường đội nắng mưa rời nhà,
Ngoại tự nguyện đến chăm sóc người lao phổi,
Thời 1958, với VN bệnh phổi là nan y,
người ta khiếp sợ vì nó…
Ngoại chăm sóc và lây bệnh.
                                   Trước cái chết của Ngoại,
trái tim thơ bé tôi đau đớn,
nhưng không còn Ngoại để nghe tôi,
mọi người không hiểu tôi đau khổ ngần nào,
cứ dỗ dành tôi bằng quà bánh…
Chiều đó, nghe chị Thanh sẽ đem đi chơi,
Cái trò hái mâm xôi vẫn thường bị cấm,
Giờ được chị Thanh cùng đi
tôi sung sướng, thắt lại vạc áo tang,
lom khom hái những quả mâm xôi chín mọng,
bỏ đầy vạc áo…
Khi trở về, tôi tung tăng…
Chưa bao giờ được nhiều mâm xôi đến thế,
vừa thấu cổng, bỗng giật thót mình,
hình như có gì đó không ổn...
Thả tung vạc áo, mặc những quả mâm xôi lăn lóc
vừa chạy vừa gào: “Ngoại ơi… Ngoại ơi, đừng bỏ con…”
vào nhà không thấy Ngoại,
giữa nhà hòm gỗ lớn, kín mít,
tôi khóc thảm thiết…
Những ngày còn lại,
không rời Ngoại…tôi không đi đâu hết…
tôi sợ vắng mình người ta sẽ mang Ngoại đi mất.
Cứ thế tôi quỳ trước hòm Ngoại,
đến mãi sau nầy,
thỉnh thoảng có người phương xa về
hỏi Mạ : “con bé khóc Ngoại giờ ra sao…”
Ngoại mất, tôi mất người bạn thân thiết nhất trên đời,
người mà tôi có thể nói được mọi thứ,
và dù khi chưa kịp nói Ngoại đã hiểu rồi…
Tôi lên lớp Nhất,
lớp do Sr phụ trách,
riêng môn văn thầy dạy
trong các môn, tôi luôn bị điểm thấp về luận,
Thầy ra đề tả gì chưa thấy,
tôi đều ghi em chưa thấy nên em không tả được,
không viết ra được điều mình tưởng tượng,
bài luận tôi khó đủ điểm…
Cho tới một lần, Thầy ra đề:
“Hãy kể chuyện đau thương nhất đời em”
Tôi cắm cúi ghi một mạch,
đan ghép bao nỗi khổ của Mạ và cái chết của Ngoại,
trong lòng tôi luôn nhớ Ngoại,
nhất là khi gia đình có cuộc sống đầy đủ hơn,
trong bài tôi đã bùi ngùi khi “Mạ” không còn nữa…
Lần đó, khi phát bài, tôi có điểm cao nhất,
thầy vẫn quen đọc bài luận điểm cao để làm mẫu…
thầy gọi tên và tôi đứng lên,
tự nhiên thầy nhìn tôi nghi ngại,
như thể có một sự nhầm lẩn nào đó,
thầy lên văn phòng,
khi trở về thầy hỏi: “Em chép bài luận nầy ở đâu.”
tôi thưa mình không chép…
Thầy không tin, thầy bắt đầu giận vì nghĩ tôi nói dối
thầy khẻ tay để tôi phải nhận tội…
Thầy nói: “Thầy đã hỏi Sr, và biết mẹ còn sống,
như vậy em học thuộc lòng bài luận nầy ở đâu…”
À, thầy nghĩ tôi chỉ có thể tả những gì trông thấy…
Tôi không giải thích được…
Lần đầu tiên làm được luận điểm cao
và cũng lần đầu tiên bị khẻ tay vì tội nói dối…
Trên đường về nhà,
chiều đó nắng hoe vàng của mùa cuối đông,
bên đường mâm xôi, nở rộ chín mọng,
tôi vừa đi vừa khóc…
Không vì oan về bài luận…về cái khẻ tay…
Tôi khóc vì nhớ Ngoại…nhớ da diết…
Tôi thèm có Ngoại để sà vào lòng…
để khóc tức tưởi…

                Và khi ghi những dòng nầy tôi lại khóc… vì nhớ…

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

TÔI ĐI HỌC

TÔI ĐI HỌC
Cứ mỗi lần nhìn các cháu bé  
Tất tả với các lớp học…
Tôi lại mừng mình không sinh vào thời nầy,
Ngày xưa, tôi nhớ mình đi học là để chơi…
Dù đến trường hay về nhà,
Chúng tôi luôn bày ra đủ thứ trò để nghịch…
 Từ bé đến hết phổ thông,
Tôi luôn được học trường các Soeurs,
Mạ nghĩ các Srs hiền,
tôi sẽ học được tính đó,
ở đó toàn nữ sinh,
Mạ có biết đâu…một lớp toàn nữ sinh
Nó sẽ nghịch hơn vì không mắc cở…

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

CƠN BÃO

CƠN BÃO

Dù đã suy nghĩ rất lâu nhưng khi nhắc điện thoại lên gọi cho bố, chị vẫn cảm thấy ngại ngần. 

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

NHỮNG BƯỚC LÙI

NHỮNG BƯỚC LÙI

Hôm ấy trời thật bình yên và trong trẻo. Sóng ào ạt tràn vào bờ cát trắng phẳng lì. Làn gió biển mát lạnh phả vào mặt hai người phụ nữ mái tóc đã nhuốm màu hoa râm, lan tỏa tiếng cười của họ hòa cùng với tiếng sóng biển.

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015


607. NGƯỜI BẠN CHIA SẺ THUỞ THIẾU THỜI.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không quên cái ngày vui mà gia đình tôi lắp điện thoại. Khi ấy, gia
đình tôi là một trong những hộ được lắp điện thoại đầu tiên trong vùng. Tôi nhớ rõ chiếc hộp
điện thoại bằng gỗ sồi bóng loáng gắn trên bức tường cạnh chân cầu thang. Chiếc ống nghe
xinh xắn nằm gọn gang bên hông chiếc hộp. Thậm chí tôi còn nhớ cả số điện thoại của chúng tôi - 105. Do còn quá nhỏ, chưa thể với tay tới chiếc hộp nên tôi thường đứng nghe ngóng một cách chăm chú và thích thú mỗi khi nghe mẹ tôi nói chuyện qua điện thoại.

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

MỘT ĐÊM MƯA

616. MỘT ĐÊM MƯA
Năm tôi 40 tuổi,
căn bệnh bại liệt bắt đầu xâm chiếm cơ thể tôi
bằng những cơn đau kinh khủng.
Căn bệnh diễn biến một cách chậm chạp, mới đầu ở cánh tay phải và chân phải, rồi sau đó lan dần. Chẳng bao lâu hai chân tôi trở nên yếu đi và cử động rất khó khăn. Tuy vậy với những thiết bị đặt biệt, tôi vẫn có thể thực hiện những sinh hoạt như người bình thường, kể cả việc lái xe.
Điều này phần nào làm tôi cảm thấy mình không đến nỗi tàn phế. Tuy nhiên, theo thời gian, cảm giác tự ti và tuyệt vọng trong tôi tăng dần. Tôi luôn cho mình là người duy nhất trên thế gian này bị chọn ra để gánh chịu khổ đau cho mọi người. 

Chirbit - MUA HONG - lethuyanpha - share audio easily

Chirbit - MUA HONG - lethuyanpha - share audio easily

CON RUỒI

CON RUỒI
(Truyện ngắn của Nguyễn nhật Ánh)
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu, vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!
Tôi ốm. Ðiều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, “đẹp” kinh khủng!
Thế là mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tôi đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không,thì cứ gọi là thức trắng đêm.
Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn. 

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Chirbit - TINH LA TRANG DAY NUOC - lethuyanpha - share audio easily

Chirbit - TINH LA TRANG DAY NUOC - lethuyanpha - share audio easily

Chirbit - QUAN BEN DUONG - lethuyanpha - share audio easily

Chirbit - QUAN BEN DUONG - lethuyanpha - share audio easily

Chirbit - TINH ROI - lethuyanpha - share audio easily

Chirbit - TINH ROI - lethuyanpha - share audio easily

[Audio Truyện] Mắt biếc - Nguyễn Nhật Ánh

MÙA HÈ - NGUYỄN NHẬT ÁNH

Mùa Hè
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ
Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu
Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi