BÊN TRONG
“Có những thứ hạnh phúc được sơn phết bên ngoài để che giấu
sự mục rỗng bên trong.”
*** Buổi chiều, mấy mẹ con đang chuẩn bị ăn cơm thì thím Bảy
tới, lôi mẹ tôi ra sân thì thào. Tôi nghe mẹ kêu lên thảng thốt như con gà bị
lạc bầy:
“Không, không.. Chị
nói bậy.
Tiếng thím Bảy gằn gằn điều gì đó, rồi mẹ tôi bật khóc,
buông chồng chén xuống mâm, tôi và anh Hai chạy nhanh ra cửa, thế nhưng thím
Bảy đã xua:
“Tụi bây đứng đó không được ra đây.”
Mẹ tôi cùng nín lặng, hức hức trong họng, quay về phía chúng
tôi, mẹ nói:
“Vô nhà đi”, rồi kéo thím Bảy ra nói chuyện tận hàng rào.
Khi trở vào, mẹ giống như một người khác hẳn, xám xịt, hốc
hác với đôi mắt không còn sinh khí, mẹ bảo mà không nhìn chúng tôi:
“Đi theo thím Bảy, coi ba ở đâu về nói cho mẹ biết”..