Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

NGOẠI ƠI

MỆ NGOẠI
Không biết tự bao giờ
tôi và Ngoại thành đôi bạn thân.
Hồi đó, thường Mạ sinh cách 2 - 3 năm,
riêng tôi với bé, chỉ cách 18 tháng,
thế là tôi líu ríu bên Ngoại,
có những đêm vì nhớ Mạ,
tôi chen ngủ dưới chân chỉ để ôm 2 chân Mạ…
Đêm đó thế nào cũng bị la,
và chỉ cần nghe tiếng Ba,
Ngoại có ngay ở chân giường bế tôi về bên Ngoại…
Thuở bé tôi rất thích trăng,
chiều ý, Ngoại dắt đi loanh quanh,
trăng vằng vặc trải dài
bóng hàng cau cao vút,
hoa cau rụng trắng hiên nhà.
Hồi đó, chưa có điện đường,
ngước mặt ngắm trăng và cứ thế Ngoại dắt cho khỏi té…
tôi thơ thẩn chơi với Ngoại.
***
Ngoại có mấy bụi chuối,
chỉ chừng đó, với tay Ngoại
chuối có quanh năm…
khi chuối đã già, Ngoại hạ xuống
tiện ra từng nải, hong ráo mủ,
rồi với lá sầu đông phơi héo
Ngoại cho vào lu sành
cứ lớp chuối lớp lá,
thêm một khúc nhang đốt lên,
phủ trên nắp lu tấm đệm chiếu,
hai ngày sau, chuối vàng ươm…
Ngoại hấp chuối vừa chín
chiều chiều lũ cháu lại quay quần bên Ngoại,
phần còn lại Ngoại bán
tiền có được làm quà cho cháu và người nghèo.
Giúp người nghèo là hình ảnh in sâu vào tâm trí tôi về Ngoại,
có tiền Ngoại mua một chồng nón về,
mỗi khi ra khỏi nhà Ngoại đội nón mới
khi về lại mang nón rách,
làng tôi phần đông trồng lê ghim
suốt ngày phụ nữ phơi mình làm cỏ,
Ngoại đi một vòng ghé thăm rồi đổi nón,
Ngoại còn khoác áo mới bên ngoài,
thời đó, rất nghèo…với những tấm áo vá,
Ngoại chia sẻ tấm áo mới của Ngoại…
Ngoại không nhiều tiền,
nhưng Ngoại luôn có cách để chia sẻ với người nghèo.
Ngày xưa, dù chưa mất mẹ,
Ngoại vẫn phải ở với mẹ kế,
sau nầy, khi trong làng
những người mồ côi trong thời gian sinh con,
Ngoại đến, giặt giủ, hơ háp xông khuây,
Mạ nói Ngoại phải phụ Mạ lo cho tụi con,
giờ trưa, Ngoại lại vội vàng đi giúp…
Ngoại mất từ 1959,
vậy mà mãi sau nầy
Tôi vẫn còn nghe mấy o khoe với Mạ:
“Ngày xưa, Mệ thương em lắm, cả 5 đứa con của em,
đứa nào Mệ cũng giúp…
Tôi phục Ngoại.
Còn nhớ cái tết năm nào
tôi 4 tuổi, nhà nấu bánh tét,
phải có người thức đêm với nồi bánh.
Mùa đông ở huế, lạnh căm,
bếp đặt trước sân cạnh cây muối,
trước nhà là sông Ngự Hà,
gió lồng lộng, Ngoại thức canh bánh, tôi thức theo,
với Ngoại, tôi luôn có đủ thứ chuyện để nói…
Hầu như tôi nói mọi chuyện,
nói tất cả những gì đi qua cái đầu non nớt,
đêm qua nhanh với hai mệ cháu.
Sáng ra, Ba hỏi khi đêm ai thức canh bánh,
Ngoại nói: “đầu đêm Mạ thức với Thủy,
khuya Lập thế, gần sáng Mạ dậy thức tiếp,
vậy mà Thủy cũng dậy theo.”
Vậy là Ngoại với tôi đã thức hầu như suốt đêm đó,
tôi nhớ trời rất lạnh,
Ngoại gói tôi trong áo ấm rồi ôm vào lòng,
tôi với Ngoại y như hình với bóng…
Rồi mấy tháng sau đó,
tôi bỗng thấy Ngoại trở về ngủ ở nhà Ngoại,
Ngoại không chơi với tôi nữa…
tôi không hiều gì, chỉ thấy Ba đưa Ngoại đi khám bệnh,
và Ngoại ở riêng…
Ngoại nằm luôn, Ngoại được kê gối rất cao,
những khi quá nhớ, tôi lần về phía Ngoại,
chỉ kịp nhìn thấy tôi, Ngoại lấy tay vẩy vẩy,
có ý xua tay không cho tới gần,
tôi không hiểu gì…
Tôi cứ nghĩ điều nầy chỉ trong một thời gian
rồi lại như hôm nào,
lúc nầy tôi được 5 tuổi,
thời gian bắt đầu đi học,
lớp ở ngay sân nhà thờ cạnh gác chuông,
như thường lệ, mỗi khi có người qua đời,
nhà thờ sẽ gióng hồi chuông báo tử,
mọi người cầu nguyện,
học sinh quỳ lên ghế đọc kinh,
không hiểu sao lòng buồn khôn tả…
Sau khi đọc kinh, mọi người ngồi
tôi tiếp tục quỳ, chắp tay và khóc…
Sr Mẫn đến,
tôi nói “Msr ơi, Ngoại con chết rồi…”
Sr nhẹ nhàng: “Em không được nói bậy”…
Tôi quỳ như thế, cho tới khi tan lớp,
tôi vội chạy về nhà, đường thật dài với đôi chân bé nhỏ,
vừa chạy vừa khóc…
Nhà Ngoại đóng hết cửa,
Ôi, đúng rồi…có gì đó không bình thường…
Từ bé đến giờ, tôi chưa hề chứng kiến một ai qua đời,
có gì đó thật khủng khiếp,
Ngoại ngủ hoài thật sao…
Đến mãi sau nầy tôi mới biết,
cứ mỗi trưa sau khi lo cho mấy cháu
Ngoại thường đội nắng mưa rời nhà,
Ngoại tự nguyện đến chăm sóc người lao phổi,
Thời 1958, với VN bệnh phổi là nan y,
người ta khiếp sợ vì nó…
Ngoại chăm sóc và lây bệnh.
                                   Trước cái chết của Ngoại,
trái tim thơ bé tôi đau đớn,
nhưng không còn Ngoại để nghe tôi,
mọi người không hiểu tôi đau khổ ngần nào,
cứ dỗ dành tôi bằng quà bánh…
Chiều đó, nghe chị Thanh sẽ đem đi chơi,
Cái trò hái mâm xôi vẫn thường bị cấm,
Giờ được chị Thanh cùng đi
tôi sung sướng, thắt lại vạc áo tang,
lom khom hái những quả mâm xôi chín mọng,
bỏ đầy vạc áo…
Khi trở về, tôi tung tăng…
Chưa bao giờ được nhiều mâm xôi đến thế,
vừa thấu cổng, bỗng giật thót mình,
hình như có gì đó không ổn...
Thả tung vạc áo, mặc những quả mâm xôi lăn lóc
vừa chạy vừa gào: “Ngoại ơi… Ngoại ơi, đừng bỏ con…”
vào nhà không thấy Ngoại,
giữa nhà hòm gỗ lớn, kín mít,
tôi khóc thảm thiết…
Những ngày còn lại,
không rời Ngoại…tôi không đi đâu hết…
tôi sợ vắng mình người ta sẽ mang Ngoại đi mất.
Cứ thế tôi quỳ trước hòm Ngoại,
đến mãi sau nầy,
thỉnh thoảng có người phương xa về
hỏi Mạ : “con bé khóc Ngoại giờ ra sao…”
Ngoại mất, tôi mất người bạn thân thiết nhất trên đời,
người mà tôi có thể nói được mọi thứ,
và dù khi chưa kịp nói Ngoại đã hiểu rồi…
Tôi lên lớp Nhất,
lớp do Sr phụ trách,
riêng môn văn thầy dạy
trong các môn, tôi luôn bị điểm thấp về luận,
Thầy ra đề tả gì chưa thấy,
tôi đều ghi em chưa thấy nên em không tả được,
không viết ra được điều mình tưởng tượng,
bài luận tôi khó đủ điểm…
Cho tới một lần, Thầy ra đề:
“Hãy kể chuyện đau thương nhất đời em”
Tôi cắm cúi ghi một mạch,
đan ghép bao nỗi khổ của Mạ và cái chết của Ngoại,
trong lòng tôi luôn nhớ Ngoại,
nhất là khi gia đình có cuộc sống đầy đủ hơn,
trong bài tôi đã bùi ngùi khi “Mạ” không còn nữa…
Lần đó, khi phát bài, tôi có điểm cao nhất,
thầy vẫn quen đọc bài luận điểm cao để làm mẫu…
thầy gọi tên và tôi đứng lên,
tự nhiên thầy nhìn tôi nghi ngại,
như thể có một sự nhầm lẩn nào đó,
thầy lên văn phòng,
khi trở về thầy hỏi: “Em chép bài luận nầy ở đâu.”
tôi thưa mình không chép…
Thầy không tin, thầy bắt đầu giận vì nghĩ tôi nói dối
thầy khẻ tay để tôi phải nhận tội…
Thầy nói: “Thầy đã hỏi Sr, và biết mẹ còn sống,
như vậy em học thuộc lòng bài luận nầy ở đâu…”
À, thầy nghĩ tôi chỉ có thể tả những gì trông thấy…
Tôi không giải thích được…
Lần đầu tiên làm được luận điểm cao
và cũng lần đầu tiên bị khẻ tay vì tội nói dối…
Trên đường về nhà,
chiều đó nắng hoe vàng của mùa cuối đông,
bên đường mâm xôi, nở rộ chín mọng,
tôi vừa đi vừa khóc…
Không vì oan về bài luận…về cái khẻ tay…
Tôi khóc vì nhớ Ngoại…nhớ da diết…
Tôi thèm có Ngoại để sà vào lòng…
để khóc tức tưởi…

                Và khi ghi những dòng nầy tôi lại khóc… vì nhớ…

14 nhận xét:

  1. Ký ức về Ngoại thật xúc động....
    Có lẽ những gì in dấu ấn sâu đậm vào tâm khảm trẻ thơ thì khó mà quên được...
    ---
    (Tiện ích "Bài đăng mới nhất" của Tím vì sao không hiện bài đăng mới nhất là "Ngoại ơi!" nhỉ?)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN DVD ĐÃ GHÉ THĂM
      VÀ ĐỒNG CẢM VỚI TÍM,
      GHI LẠI TÍM VẪN RƯNG RƯNG NHỚ NGOẠI...

      CÁI CHUYỆN BÀI ĐĂNG MỚI NHẤT
      KHÔNG THÈM HIỆN RA...
      KHÔNG BIẾT DO MÌNH LÀM SAO
      NÊN NÓ BỊ NHƯ VẬY,
      SẼ HỎI DVD
      VÀ VỀ CHUYỆN HIỂN THỊ CẢM NHẬN NỮA...

      CHÚC DVD LUÔN AN LÀNH NHÉ.

      Xóa
  2. Thăm BLT đọc thơ
    ...Ngoại có ngay ở chân giường bế tôi về bên Ngoại…
    Một hình ảnh thật tuyệt
    Chia sẻ nhé.Mến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ANH MINH QUÍ MẾN
      CÁM ƠN ANH LUÔN CHIA SẺ
      NHỮNG TÂM TƯ CỦA TÍM...
      HÌNH ẢNH ANH NHẮC LẠI
      GIỜ VẪN SÂU ĐẬM TRONG TRÍ NHỚ CỦA TÍM,
      DÙ KHI NỚ TÍM KHOẢNG 3 TUỔI,
      VÀ TÍM THƯƠNG NHỚ NGOẠI CHO TỚI BÂY GIỜ,
      THỈNH THOẢNG VỀ HUẾ,
      TÍM SÀ VÀO MỘ NGOẠI
      VÀ CHẮC NGOẠI CŨNG ĐANG MỈM CƯỜI.

      CHÚC ANH AN LÀNH NHÉ.

      Xóa
  3. Nỗi nhớ ngoại rất sâu lắng,da diết.Một hình đẹp và nhân văn.Câu chuyện sinh động và dễ dàng đi vào lòng người đọc.
    Q khi sinh ra đời không còn nội còn ngoại để nhớ,nên ký ức cũng trống vắng.Dấu ấn đậm nhất còn lại là tiếng hót con chim chiền chiện vút bay lên giữa bầu trời xanh thẳm,vừa bay vừa hót,tiếng hót trong vắt và xoáy sâu vào lòng người nghe.Có lẽ đây là hình ảnh ban đầu đã tạo nên ý niệm và tình yêu tự do sau này....
    Chúc Tím an bình !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN BẠN ĐÃ GHÉ THĂM
      VÀ CHIA SẺ SÂU SẮC...
      RỒI CÒN ĐỘNG VIÊN TÍM NỮA.

      HÌNH NHƯ AI ĐÃ TỪNG Ở HUẾ
      DÙ THỜI GIAN NGẮN ĐI NỮA
      CŨNG LƯU LẠI TRONG TÂM MÌNH
      MỘT HÌNH ẢNH SÂU ĐẬM
      VỀ HUẾ...
      KHÔNG NƠI NÀO GIỐNG ĐƯỢC.
      CHẮC CHẮN VỚI BẠN CŨNG THẾ...

      BẠN GỢI CHO MÌNH NHỚ LẠI BẦU TRỜI TRONG XANH VÀ CAO VÚT CỦA HUẾ...
      VỚI TIẾNG CHIM CHIỀN CHIỆN...KHÓ QUÊN.

      CHÚC BẠN NGÀY AN LÀNH NHÉ.

      Xóa
  4. Em ghé thăm blog chị. Đọc từng lời của chị về ngoại, cả miền ký ức xưa theo nhau về trong từng con chữ thiệt thà. Chia sẻ chút lòng cùng chị.
    Cả nhà mình vui khỏe nghen chị ơi !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN "CÓ KHI NÀO..." ĐÃ GHÉ THĂM
      VÀ ĐỒNG CẢM VỚI CHỊ VỀ NHỮNG KỶ NIỆM
      THỜI THƠ ẤU CỦA CHỊ.

      CUỐI TUẦN VUI VÀ HẠNH PHÚC NHÉ.

      Xóa
  5. Cái lối viết như chị thật hợp lý, văn đấy chứ không phải thơ. có người gọi nó là thơ mà không phải đâu! Văn nhưng mỗi câu ngắn gọn mà chắc, không cần dấu câu nhưng hết dòng là nghỉ như đã được thả dấu câu , nên khi đọc nó tập trung được cảm xúc , không lam man, người đọc cũng thấy hào hứng. Đấy là Sỏi thấy chị có một lối hành văn lạ mà hay, Sỏi ủng hộ chị về lối hành văn này.
    Còn về nội dung của entry thì là tình cảm ruột thịt, Có lúc chỉ diễn tả rất thiêng liêng. Sâu sắc và dĩ nhiên xúc động lắm lắm. Ngày Sỏi còn nhỏ ở với Nội , Nội em cũng gắn bó với em , nó làm em không thể quên dù đó là những hành vi nhỏ. Hồi Năm 78 em ở Căm pu chia Chiến trường vô cùng khốc liệt . đêm nào em cũng cầu nguyện Nội phù hộ cho em . Đến bây giờ cũng thế mỗi khi về quê Giỗ Tết hay lễ thanh minh là bao giờ em cũng ra mộ thắp hương và cầu nguyện, già rồi mà lần nào cũng khóc nhớ đến ngẹn ngào .
    Nay đọc bài này của chị bao ký ức lại tràn về . Chị viết hay lắm! chặt chẽ lắm và đặc biệt em thích cách viết của chị!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sỏi ơi, chị vui quá khi đọc com của Sỏi, Sỏi phân tích và
      nói về cách viết của chị thật đơn giản mà chính xác, chị không biết như vậy, chỉ biết mình chỉ có thể viết như thế, và tính chị, luôn vui với những gì mình có, và ít loay hoay bắt chước, điều mà mình biết không thuộc về mình,
      cám ơn nhiều, một khích lệ lớn lắm đó, theo đó chị sẽ tiếp tục viết như vậy, vì biết có người đón nhận nó.
      Chị cám ơn đã thấu hiểu tâm tình của chị, ngay bây giờ chị vẫn cứ nhớ Ngoại da diết, nhất là khi có vui-buồn luôn cảm thấy cần nói với Ngoại, dù có thể Ngoại đang dõi theo chị.
      Chị cũng xúc động tâm tình Sỏi dành cho Nội,
      dù đến tuổi nào đi nữa, bộc lộ được cảm xúc là ân phúc,
      vui vì Sỏi có Nội, để kêu cứu trong mọi hoàn cảnh...

      Cám ơn rất nhiều về những gì Sỏi đã chia sẻ. Thân chào

      Xóa
  6. Ngoại thật cao quí !
    Ngoai đã làm nhung việc bình dị bằng một trái tim đầy tình yêu lớn lao !
    Chắc là nơi Thiên đàng Ngoai đang mĩm cười nhìn Tím

    Trả lờiXóa
  7. Cám ơn Trang đã cùng chia sẻ với Tím,
    Ngày xưa Mẹ của Ngoại quá đẹp, nên ra đi với quan Tây trong một chuyến đua thuyền ở Huế,
    Ngoại phải ở cảnh mẹ kế,
    phải chịu nhiều đắng cay với 2 em
    cùng cha khác mẹ
    vậy mà khi 2 người đó lao phổi Ngoại lại đi nuôi họ đến độ bị lây bệnh
    Ngoại là gương sáng của lòng tha thứ,
    và vì hiểu cảnh mẹ kế, nên Ngoại thương những ai mất mẹ
    chăm như con nhất là khi họ sinh nở
    Đã lâu lắm Tím không quên được hình bóng Ngoại.
    Tím vẫn sà vào mộ Ngoại
    chỉ mong Ngoại ôm nình
    như xưa kia còn bé.

    Trả lờiXóa
  8. Ba cùa Trang cũng mất mẹ khi 9 tuổi ,và cũng ở cùng mẹ kế ! T thương ba nhiều lắm ! Kính yêu Ngoại của Tím !

    Trả lờiXóa
  9. Tím ơi, một bài viết tuyệt vời. Những hoài niệm đẹp đẻ đã nuôi lớn tâm hồn Tím trên bước đường đời. Bạn có diễm phúc sống bên cạnh những người thân mà ánh sáng đạo đức tỏa rạng soi sáng cho tâm hồn bạn ngát hương như cây cỏ lớn lên trong mùa xuân bát ngát yêu thương. Tím đã gần ngoại, quấn quýt bên ngoại mà tấm lòng của người dành cho bạn là vô hạn, dành cho mọi người là sự hiến dâng thầm lặng những gì ngoại có. Một chồi xanh nẩy nở trong hơi ấm nồng nàn kia làm sao không trở thành một bông hoa ngát hương hki Tím bước vào đời?
    Lối kể chuyện hồn nhiên như màu mực tím tinh khôi nên đầy thuyết phục.Người đọc không tìm thấy sự ba hoa khoe mẽ thường gặp trong các ngòi bút viết về mình. Văn Tím trong trắng như trang giấy trắng. Tâm hồn Tím thanh khiết như hương sen dười hồ Ngự Hà quê mình Tím nhỉ? Nb khó có thể nói hết những cảm xúc của mình trong một bài viết, chỉ nói được rằng sự ngưỡng mộ không phải là từ tài năng mà từ tấm lòng. Xin giữ mãi sự thanh khiết ấy trong suốt quãng đời còn lại nghe Tím, để mỗi bài viết là một búp sen nghe bạn. Mến nhiều.

    Trả lờiXóa

Các bạn có thể dán link hình trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ