Thứ Hai, 6 tháng 7, 2020

MÃI MÃI THÂN THƯƠNG...


Nếu không viết,
sẽ lỡ thêm mùa hè nữa...


Trở về thăm Kontum chốn xưa
phải qua thành phố Pleiku...
Thành phố cách đây 48 năm
mình có dịp ghé qua...
thời gian rất ngắn...
khi từ Kontum bay về bằng C130
những ngày di tản hè 1972
Pleiku để lại trong mình
những hàng cây cao vút
nhìn từ cao như cánh rừng…
mùa hè với mưa...với bụi đỏ...
hồi đó hình như còn nhiều con đường đất,
chỉ về phố một lúc khi trở lên đồi
đã thấy áo dài đen lấm tấm bụi đỏ...


Thật dễ thương những ngày loạn lạc ấy, đang khi mọi người nóng lòng trở về nhà bằng mọi cách, mình cũng nóng lòng, nhưng trong tay không có chút gì để bán mua vé máy bay...thế là rong chơi theo kiểu thời đó...

Khi đó mình được giao cho các Srs ở Đức An, nhưng các Srs cũng vội di tản, đi hết chỉ còn mấy chị em...mình cứ chờ mua được vé để về thẳng Huế chứ không muốn đi lòng vòng, mà vé ngày mỗi khó hơn giá vé tăng đột biến rồi lại hủy không còn chuyến về Huế nữa...

Cha Trương Minh Hương Chánh Xứ Phương Quý nơi mình giúp, cha đến chở tụi mình về nhà thờ Hiếu Đạo nơi giáo dân PQ đang tạm lánh nạn, phát thuốc và phát gạo, rồi đến khi các chị về hết chỉ còn mình, cha đưa mình về ở lại nhà các Srs hình như Dòng Quan Phòng gần nhà thờ Hiếu Đạo, các Srs cũng đã di tản, đó là cơ hội mình gặp lại những học trò thân yêu...

Ngày phát gạo, tối quanh quẩn dạo chơi trong sân nhà thờ với giáo dân PQ rồi về nhà các Srs…bao giờ về cũng thấy mẹ của em học sinh ngồi ở chân cầu thang, bà bảo, cô cứ ngủ yên, đã có tôi canh ở đây…mình cứ nghĩ bà nói đùa…nhưng đến phút ra đi mình mới ngỡ ngàng…

Trong lòng mình cứ nghĩ phải đến lúc hãng máy bay mở lại chuyến về Huế mình mới có thể, nhưng chiều đó cha Hương ghé cho mình vé đi Đà Nẵng, cha bảo cha biết dân Huế đã chạy hết vào Đà Nẵng nên gia đình của con chắc cũng đã về đó, cầm vé mình mừng khôn tả xiết, sáng sớm khi vừa đến nơi phát gạo đã có nhóm 5 em, 3 em trong giáo xứ và 2 chú đang ở Tiểu chủng viện…có ai ngờ khi mình khoe vé, có người xin coi và rồi vé bị giấu không đưa lại…

Mỗi khi phát gạo nhóm 5 em đó với mình và Thầy Đây cùng làm, Thầy Đây sau đó tiến chức LM và rồi mất rất sớm…Thầy Đây cố thuyết phục nhưng mấy em không trả, mình buộb phải tìm cha, cha vừa đến là mấy cậu đưa vé ra tức khắc…mình vội soạn hành lý, khi xuống cầu thang, thật bất ngờ, người mẹ dễ thương hay canh gác cho mình, ôm chầm lấy mình vừa khóc vừa nói : 
“Con ơi, vậy là mẹ không giữ được cô cho con rồi…” mình luống cuống không hiểu gì, xe đang chờ trước nhà…cha lại vào, cha bảo để cô đi kẻo trễ giờ bay…rồi cô sẽ trở lại nữa mà…
Mãi sau nầy mình mới biết đó là mẹ của một người lính trong làng, hay đón đường chỉ để chào lặng lẽ…

Chuyện như thế của thời giúp xứ thường là nỗi lo của chị em nhà mình, một cô giáo 17 tuổi cứ tưởng mình rất lớn rất oai, nhưng trước mắt người khác chỉ là một cô bé mới lớn, có người thương, có người thích và cũng có người chỉ muốn làm nổi mình bằng cách quen cho được mấy cô…

Ngày đó khi vừa lên PQ, có em lớp 5 mà đã 15, 17 tuổi, đang học đã có em đến xin phép ở nhà để cưới vợ, mình để ý các em hay chuyền cho nhau truyện đọc lại là chuyện tình người áo trắng, chuyện mà người ta hay nói 3 xu…có cấm cũng không được chỉ còn cách là thay sách cho các em, nên số tiền nhỏ hằng tháng Bà Nhất cho để tiêu vặt mình đem mua truyện Tuổi Hoa, rồi cho các em mượn, vì thế dẫu phụ trách lớp 1 nhưng mình lại gần với các em lớp 4 và 5…lá thư không chờ mình nhận được đầu tiên là trong bìa truyện, em trả truyện và mình chợt nhận ra bìa dày cộm, mình hỏi em quên gì trong đó, em nói cô cứ đọc sẽ rõ, mình lấy và đưa lại cho em, em bảo không phải của em, mà của người anh, mình bảo mình không nhận thư của người không biết, em giận dỗi xé nhỏ nó…

Hồi đó trường xây xong, ngày các em học, đêm Dân nhân tự vệ gác, có một buổi sáng mình ra sớm để vệ sinh lớp, thấy bảng đen đầy kín…một lá thư tỏ tình…mình vội xóa, y như sợ có ai đó thấy, và thế là trước khi đi lễ mình với một cô nữa, cứ phải duyệt qua một lần để xóa thư trên bảng đen…

Khi đó lớp 1 đã được viết bài bằng bút mực nhưng cha vừa đóng bàn ghế mới, cha bảo mấy em sẽ dây mực ra bàn, nên chỉ cho viết bằng bút chì, nào ngờ nhiều rắc rối từ đó…buổi tối Bà Nhất nuôi gà vịt và mình thường được Bà Nhất gọi theo, nên mấy cô khác thương có khi chấm bài giúp, một cô phát hiện có những bài thơ tình mình cho điểm 10…mấy cô đọc rồi cười rũ, còn mình thì thật đau khổ, những bài chính tả, những bài tập viết, đã được chấm điểm, một ai đó xóa đi và thay vào đó những lá thư tình…thế là vô tình bài thơ có 10 điểm, cứ tối nào mình cũng phải duyệt vở của em, sáng vào lớp mình phải tẩy và em viết bài lại…sao hồi đó mình quá sợ chứ nếu gọi phụ huynh là yên, mình bảo em về nói với mẹ, em nói mẹ đọc rồi mẹ cười…đúng là không hiểu nổi…

Lần đó bên cha dọn tiệc đến giờ mới thấy thiếu khế ngọt, mình được sai đi tìm, mình đến nhà một em học trò, bà mẹ nói cô cứ ra trước rồi bảo cháu nó trèo hái cho, trước nhà có cậu bé đen nhẻm, mình nói em hái giúp cô mấy trái khế, nó im lặng không nói gì mình leo hái, nó khoanh tay đứng nhìn, mình nghĩ chắc thằng bé bị câm nên cũng không nghe được, lát sau mẹ nó lên bảo, sao con không hái giúp cô, nó nói, như vậy làm sao ngắm được…
Mãi sau nầy mình mới biết chủ nhận của những lá thư làm phiền mình chính là thằng bé đó…hihi

Lần đó mấy cô được qua suối chơi trọn ngày, hằng ngày khi xuống giọt nước để giặt giũ, ngắm bên kia suối và mơ…lần nầy được qua tận nơi…bên đó bắp vừa ra trái…suối cạn có thể lội dọc con suối…nước trong xanh…trưa đến mấy cô leo lên một cái chòi nghỉ trưa…thật thanh bình…thức giấc tìm mãi không thấy kẹp tóc đâu, mình tìm sợ dây chuối khô buột tóc, ở đó không có hàng quán nào bán kẹp phải đợi tới cuối tuần mới về phố, tuần đó mình buộc tóc bằng dây thun, sau mấy ngày tự nhiên một em học trò mang kẹp đến em nói : Anh em trả lại cô đó, anh nói cứ tưởng không có kẹp thì xả tóc, ai biết lại cột bằng thun…
Ôi…mình nhớ ra khi mấy cô đang nghỉ có một thằng bé con lân la tới gần rồi thoắt biến…
Oh…cũng lại thằng bé đen nhẻm đó…

Thời đi xứ cô nào cũng sợ bị đồn tiếng có người thương, dù người đó là ai…nên bằng mọi cách cứ phải che chắn, suốt năm đó tự nhiên mình ngầm mang ơn một người, bao giờ cũng chỉ chào lặng lẽ…Tất cả 4 cô đều biết…chỉ bà Nhất không biết…hihi

Đến giờ ra xe để lên sân bay, mình dõi mắt tìm quanh để chào 5 người anh em cùng phát gạo và giấu vé…nhưng không thấy ai, đến gần đường vào sân bay, bên kia đường…cả 5 đang cắm đầu chạy…ui…thương không tả được…mấy cậu có biết sẽ không được vào sân bay, nhất là những lúc biến loạn như vậy đây…

Hình ảnh Kontum đưa tiễn theo mình suốt chuyến bay và cả những ngày tháng kế đó và rồi thỉnh thoảng những chiều sương mù trên đất Huế lại gợi nhớ về…








48 năm trở lại, Pleiku đổi thay rất nhiều…
Tiếc thay Hiếu Đạo không còn nữa…
Từ phi trường vào thành phố mình như thấy lại
những dễ thương năm nào…

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

GẶP LẠI EM...



Gặp lại em
sau 45 năm xa cách...
hỏi sao không vui được...

Ngày đó 1972 chị em gặp nhau,
mình cùng tập tu ở Saint Paul ĐN
năm đó em học 11
vừa vào nhà Thanh Tuyển
còn chị sau năm giúp xứ
trở về học tiếp lớp 12...
hồi đó lớp 12 luôn nhập học
muộn hơn các lớp khác...
nên em chắc mẩm...
người mới đến sẽ làm em
em bảo em tưởng chị vào lớp 10...

Em, cô bé có đôi mắt thật to đậm...
luôn mở ra ngạc nhiên về mọi thứ...
thế là gợi hứng cho nhiều người chọc em
mà nhiều nhất là chị.
vì chị ngồi cạnh em trong giờ cơm...

Nhớ hoài lần đó,
chị vào bàn cơm trước
nhìn vào tô canh một chú sâu xanh
dẫu nấu chín vẫn to hơn cả ngón chân cái
chị vội hớt nó vào chén mình rồi đậy lại
em đến và kịp nhìn thấy...
em bảo con gì vậy chị...
chị cuống lên,
vì nếu chỉ một người trong bàn
thấy con sâu sẽ không ai dùng canh
mà nếu tô canh không hết
là cả bàn "bị phạt"
Bí quá chị nói dối : "con tôm hùm..."
em trố đôi mắt 
và với giọng Kontum ngọt ngào em bảo :
chời ơi...từ thuở nào đến giờ...
em mới thấy con tôm hùm..,
ui chao nó xanh đến thế cươ à...

Hôm đó mọi người ăn canh ngon lành
Có thể ngọt hơn…nhờ con sâu
Em bảo chị không dùng canh sao
Chị nói chị ăn nguyên "con tôm hùm" là đủ rồi…
Hihi…






45 năm chừ gặp lại
Hình như em vẫn như thuở nào…
Chị nói chị cứ tìm tin tức em mãi
Chị nghe em lập GĐ rất sớm
sau biến cố 75 có mấy tháng
hình như GĐ sợ nếu không gả gấp thì sau nầy
họ sẽ chia cho ai nấy chịu…
Em thiệt lòng…
Hổng phải đâu chị ơi
Tiếng gọi tình yêu đó
Nó mạnh quá…thế là em nghe theo…

Đúng là em Nhã của ngày nào…
Vẫn ngây thơ cho chị…"khai thác"…hehe

Mừng là tiếng gọi tình yêu năm nao
Giờ đã cho em một GĐ rất hạnh phúc
Với người chồng thân yêu
2 con trai và một con gái…
Giờ thì em đã ổn, em về thành phố
Và thế là nhiều cơ hội cho chị em mình gặp nhau…

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2018

TÔI ĐÃ THẤY...MA



TÔI ĐÃ THẤY...MA

Tôi nhớ cuối góc vườn là chiếc cửa
ngăn cách với chi sau đó...thì tôi không biết...

Ngày đó còn bé lắm, tôi cứ hỏi :
"Ba ơi, sau cánh cửa đó là cái chi rứa Ba..."
Ba không trả lời mà chỉ ậm ự rồi nói
"con đừng ra sau đó là được..."

Những buổi tối,
hồi đó chưa có điện đường
những đêm không trăng trời tối om...
điện trong nhà thì tù mù...

Chúng tôi cứ vây quanh Ba
để nghe Ba kể...chuyện ma...

Mà sao lạ càng sợ càng thích
và lúc nào cũng vào buổi tối
cứ xúm lại càng lúc càng sát vào nhau
dù là mùa hè, trời rất nóng...

Ba tinh nghịch vừa kể vừa làm điệu bộ
y như con ma đang tiến lại gần...
đang thè chiếc lưỡi dài cả 3 tấc
liếm lên tận trán...

Rồi đến phút ác liệt nhất
Ba bỗng ngưng rồi sai chúng tôi
xuống nhà dưới hoặc vào phòng
khi thì điều thuốc...lúc là cái quạt...
đến khi đó mới thấy tình anh em sứt mẻ...
chẳng ai chịu đi...nhường qua nhường lại...

Hôm đó,
tất cả chị em chúng tôi
đang ngồi quanh Ba bên bờ hồ
trời có trăng, nên nhà tắt hết điện...
Ba lại kể chuyện ma...
nửa chừng Ba ho và cần nước uống...
nước tận nhà bếp...
gần cái cổng bí ẩn
mà Ba vẫn dặn đừng đi ngõ đó
ai da...là sợ...
chẳng ai cùng đi...
tôi vừa đi vừa chạy...
nhà chỉ có ánh trăng dọi vào...
nhiều nơi tối quá...
bỗng dưng tôi thấy rất rõ ràng
có một cái chân của ai
đang treo nơi cánh cửa,
hoảng hồn...
quá kinh hãi...
tôi chôn chân tại chỗ...
mắt mở to nhìn thật kỹ...
đúng là cái chân...
dài nữa chứ...
cũng bằng từ đầu gối xuống cả bàn chân...
lại là màu đen
và hình như những sợi lông chân rất dài...

Định thần được tôi ù té chạy...
tôi đâm đầu băng qua đường
rồi té vào giữa chiếc chiếu
nơi mọi người đang vây quanh ba...
tôi lắp bắp...đúng rồi Ba ơi...
có ma thật...
con thấy cái chân vắt ngang cánh cửa...

Tự nhiên máu cam chảy ra...
Mạ cuống lên ẵm tôi vào nhà...
Ba vội chạy về phía cánh cửa...
không đứa nào chạy theo ba...

Một lát sau Ba trở lên...
với chiếc tất đen dài
được đan bằng loại len xù...

Vậy mà tôi vẫn không dám nhìn cái chân ấy...

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Nghe thương...



Nghe thương...

Mỗi sáng khi vào sân
ở đó thật yên ắng...
Khi chiếc xe đạp đi vào khúc quanh
giữa gió thênh thang
và cỏ xanh mướt...
Lòng cứ chùng lại
khi bên lề đường
một người phụ nữ
xem chừng là tuổi Ngoại của 2 đứa nhỏ
một trai một gái
khoảng 14-15 tuổi...
chúng ngồi trệp bên vệ đường
và chơi những trò của những đứa bé lên 3
chi chi chành chành...
me chi chút chít...
Bà ngoại đứng tập bên cạnh với những động tác chỉ như huơ tay
quay qua quay về
và mắt không rời 2 đứa nhỏ
hình như chúng không được bình thường
dù khuôn mặt rất xinh...

Mình nghe đâu...ba mẹ 2 đứa trẻ đã mất
để lại cho bà Ngoại một gánh khá nặng...
hình như ba mẹ 2 đứa trẻ đã muốn đưa 2 đứa trẻ đi cùng...
nhưng cuối cùng...
chúng lại được cứu sống...

Giờ chỉ còn bà ngoại
cứ nuôi hoài
mà cháu chẳng thể lớn khôn...