Chúng ta phải thừa nhận rằng, dù sự thinh lặng ấy tối cần cho sức khỏe thể lý, tâm lý và tâm linh, thì trở ngại đầu tiên đối với thinh lặng không phải là môi trường chung quanh nhưng là bản thân con người, vì họ có vẻ muốn trốn tránh sự thinh lặng mà họ cần để sống. Đây không phải là một mâu thuẫn nhỏ nơi con người đâu! Muốn làm rõ bí ẩn này, chúng ta có thể nhờ đến ánh sáng của khoa học nhân văn và của mặc khải Kitô Do Thái giáo.
Mọi nhà tâm lý học sẽ nói với bạn rằng con người tự bản chất, là một hữu thể xã hội, và cần sống với người khác, nhờ người khác và cho người khác.
Theo chiều
hướng đó, sự cô tịch có thể cảm nhận như là một trạng thái tâm lý cưỡng bức,
phản tự nhiên, mà từ bản năng họ tìm cách né tránh bằng đủ mọi cách.
Hướng dẫn thứ nhất. Không nên lẫn lộn cô tịch (solitude) với cô lập (isolement).
Một
đứa trẻ bị "cô lập" trên một hòn đảo hoang vu, dù nó có mọi sự để
nuôi sống thể xác mình, thì cũng khó lòng mà ý thức được về căn tính của mình
và biết mình là ai.
Hơn nữa, chúng ta biết rõ những tác hại tâm lý của một loại
cô tịch mà các người cao niên, hay tù nhân chẳng hạn, phải gánh chịu.
Tình
trạng cô tịch-cô lập đôi khi là hệ quả của một sự khép kín bản thân, sợ gặp gỡ
người khác, sợ tạo những quan hệ.
Mọi hình thức cô lập trở nên không thể chịu
nổi và đôi khi có thể dẫn đến tự sát.
Sự Khôn Ngoan trong Kinh Thánh đã để cho Chúa Tạo Dựng phán rằng: "Con người ở một mình thì không tốt" (St 2, 18).
Nhưng chúng ta sẽ thấy rằng, nếu sự cô lập phá hủy, thì sự cô tịch lại
xây dựng.
Như thế, con người tự nhiên mong muốn được giao tiếp, liên lạc.
Toàn
bộ con người của mình được cấu trúc để gặp gỡ người khác.
Một số nhà phân tâm
cho rằng cấu trúc căn bản và hợp lý ấy, là một trong số các cơ sở cho
"những nỗi sợ hãi" ấu trĩ của mình đối với cô tịch. Các nỗi sợ ấy
cũng giống như một hồi chuông báo động tự nhiên rằng: nơi đấy có một mối nguy
hiểm cho con người.
Nhưng, chính ở đây trỗi lên nghịch lý, sự khát mong được gặp gỡ người khác thì hiếm khi được mãn nguyện. Ngoài chốc lát "hiệp thông", con người nhanh chóng chua chát nhận ra rằng giữa mình và người khác, cho dù là người thân nhất cũng có một phần không thể thông truyền được, một khoảng cách không thể nào vượt qua được.
Mỗi người là một hữu thể độc nhất mà khu vườn bí mật mãi mãi vẫn còn một phần không ai vào được không thể nói lên thành lời. Mọi mơ ước hiệp làm một đều đi đến thất bại, vì mình không biết người kia; do mình khác họ, và như thế mình đã phủ nhận căn tính đích thực của họ.
Có những tác giả như Jean Paul Sartre, khi đi đến cùng nhận định trên, đã diễn tả đến độ buồn nôn, sự thiếu cảm thông giữa người với người: "Mãi mãi chúng ta sẽ cùng cô đơn bên cạnh nhau" (Huis clos). Đến mức mà ông bảo: "Hỏa ngục, chính là tha nhân!".
Như vậy, con người không chấp nhận hoặc sự cô lập hoàn toàn, hoặc sự hiện diện liên lỉ của những người khác.
Một sự cô tịch kéo dài sẽ làm trổi lên trong người ấy
một khát mong không thể dập được, là phải có sự hiện diện của người khác. Một
đời sống giữa cộng đoàn liên tục, một cuộc sống đầy tương quan cao độ, sẽ
tạo ra một mong muốn được ở một mình. Sự luân chuyển cô tịch và hiện diện có vẻ như là
quy luật căn bản cho thế quân bình của con người.
Cô
tịch và hiện diện bổ túc lẫn nhau. Phẩm chất và chiều sâu của mỗi phía tùy
thuộc ở phía bên kia.
Đến thăm em , đọc bài và suy ngẫm !
Trả lờiXóaMong em sống bằng an !
Cám ơn anh luôn chia sẻ với em.
XóaChúc anh ngày mới nhiều niềm vui.
Mến!
rất tuyệt
XóaTrong cuộc sống, rất cần có những lúc tĩnh và có những động. Tĩnh để lắng tâm mình, để nhìn lại mình, suy xét, ngẫm nghĩ để hiểu mình, biết mình. Động ở đây không phải là động tay chân chạy nhảy,.. mà là động nảo, là trí tuệ, là cách sống đúng, sống tốt. Từ đó, mới có hành động đúng được. Người biết tự tâm tĩnh lặng thì sẽ có suy nghĩ sâu sắc và có cái nhìn tinh tế hơn. Họ sẽ hành động có suy nghĩ chín chắn, họ đáng tin cậy hơn.
Trả lờiXóaVà trong cuộc sống cũng có những khi ta thích 1 mình chỉ ta với ta thôi, bình thường thôi mà. Ai mà chẳng có một cõi cho riêng mình. Nhưng có những lúc ta lại muốn gặp gỡ, nói chuyện với người khác, muốn nghe sự ồn ào. Tất cả là bình thường thôi.
Tĩnh và động luôn cần thiết cho cuộc sống chúng ta.
Những nẻo đường thinh lặng- tựa của sách thật là hay.
Em lan man tý, hii. Em chúc chị an vui nha!
Cám ơn em đã ghé thăm và lan man với chị quí lắm đó.
XóaNhư nhịp đập của con tim
động và tĩnh cũng đi liền với nhau và cần thiết cho nhịp sống của con người.
Ai biết dung hòa
cuộc sống sẽ phong phú và tròn đầy.
Cám ơn những nhận xét của em.
Ngày mới an lành nhé.
Vâng cuộc sống vốn duyên sinh và tùy duyên để sống cho phù hợp với nhân văn xã hội...thì cuộc sống sẽ đẹp và nhiều yêu thương
Trả lờiXóaCảm ơn TH nhé.Chúc an lành.Mến
Cám ơn anh luôn đồng cảm
XóaBỗng dưng anh vắng mặt khá lâu.
Em vẫn nhớ và cầu mong anh luôn khỏe.
GM PHẢI TIẾP TỤC HÓA TRỊ TH À NÊN ĐÀNH VẮNG MẶT VỚI BẠN BÈ.CẢM ƠN NHÉ.MẾN
XóaCầu mong anh có sức để chịu những đợt hóa trị,
XóaLuôn cầu xin để anh ngày mỗi khỏe hơn, với tinh thần lạc quan của anh, em hy vọng anh chiến thắng được.
Chủa lòng lành Phán rằng ''Con người ở một mình thì không tốt" ...Quá đúng...Rồi chúa lại nói: "Toàn bộ con người của mình được cấu trúc để gặp gỡ người khác" Ôi em chẳng có ai để gặp gỡ ... Phí công Chúa tạo ra Hòn Sỏi! Chẹp!
Trả lờiXóaTrong bản văn tường thuật cuộc tạo dựng
XóaThiên Chúa tạo dựng tất cả
đem cho Adam trông coi
nhiều và tốt đẹp đến vậy
nhưng TC vẫn thấy Adam buồn
vì không thấy ai giống mình
TC tự nhủ
nó ở một mình không tốt,
nên làm nên một giấc ngủ say
rồi rút xương sườn của Adam
đắp lên rồi thổi sinh khí vào
đem đặt trước mặt Adam
từ đó niềm vui của Adam mới trọn vẹn.
Ô hay, sao Sỏi biết thế
mà vẫn chịu một mình
và hình như làm cho bạn mình
cũng lâm cảnh đó.
Nầy Sỏi, đúng ra Ta sẽ trách người
sao người trách ngược lại Ta vậy...
Không có chép miệng
về làm tốt việc người đi
Ở một mình không tốt
Ta đã nói chuyện ấy từ lâu rồi...
Chị đã hỏi Ngài
và nghe Ngài nói vậy đó...