Ai cũng lớn lên trong một khu xóm,
bao nhiêu người bấy nhiêu chuyện,
có những chuyện rơi vào quên lãng,
có chuyện cứ mãi đeo đẳng
cứ mãi dùng dằng không dứt.
điện cả tháng mới có một lần,
ai cũng thích ngắm trăng,
mồng 8 âm lịch đã đã thấy trăng sáng,
tôi có thói quen ngắm trăng
từ khi khuyết cho đến khi trăng tàn
ánh điện từ nhà hắt ra leo lét như ngọn đèn dầu,
trăng tô điểm cho xóm làng bớt hắt hiu,
ba đã khéo xây một con lươn nhỏ,
thuận tiện thu mình ngắm trăng soi trên dòng sông,
bên hông nhà, con hẻm nhỏ,
một căn nhà bỏ trống ngay sau vườn nhà tôi.
Bỗng dưng mấy hôm ni lại nghe tiếng trẻ nhỏ,
nhà vẫn đóng cửa im lìm,
chỉ nghe tiếng vỗ về của bà ru cháu,
vậy là có một gia đình đã về ở…
Trong góc khuất, tối nào tôi cũng có mặt ở sân nhà
đêm khuya khi mọi người đã ngủ,
người chồng lặng lẽ đi về phía nước máy công cộng,
xách nước về nhà,
còn cả ngày ông khuất dạng,
chị vợ, hằng ngày ngồi ở bậc thềm,
với cái áo mi dô quần cụt của chồng,
chị ngồi khâu vá áo cho con…
Nhà cứ lặng lẽ,
chiều chiều, khi trời chập choạng,
chị với chiếc áo bà ba, với bóp cầm tay,
khép nép, băng vội qua bên kia đường để ra phố…
Đêm thật khua mới thấy chị trở về,
đó cũng là giấc anh chồng đi xách nước,
mãi sau nầy có lần qua cầu Phú Xuân,
tôi gặp chị đứng đó với người đàn ông
rồi lên xe đi về phía An Cựu,
tôi chợt xót xa hiểu ra cảnh nhà chị…
Có những đêm chị trở về, dáng mỏi mệt,
tôi nhận ra trong cái dáng ấy quen quen,
nhà chị có tới 3 đứa nhỏ,
đứa bé nhất mới được mấy tháng,
đứa nào cũng ghẻ
chốc,
nhất là bé nhỏ nhất,
hầu như nó không có da đầu,
lúc thì đầu nó một màu đen của mực tàu,
khi lại toàn một màu xanh,
chị cứ cắm cúi soi dưới ánh nắng để làm thuốc cho con
Hôm đó, Mạ bảo đem thuốc qua cho bà,
khi đứng trước mặt bà,
tôi chợt bàng hoàng…
Đúng là bà Nẫm,
ngày xưa bà ở bên kia cầu,
bà nổi tiếng giàu có và là người cho vay…
Bên nầy cầu là làng Tây Linh,
bên kia cầu là Cầu Kho, nơi có nhiều điều tiếng,
đến nổi có lần trong giờ học văn về phong dao,
đã có trò trích: “Gái Cầu Kho ăn no làm đĩ”
nếu ai hỏi có phải bạn ở Cầu Kho,
tức khắc chúng tôi phản ứng:
không mình là dân Tây Linh mà.
Tôi biết bà,
hồi đó con Tuyến hay qua mượn tiền cho mẹ nó,
tôi chơi thun với nó,
nó đi,tôi cũng đi theo,
tôi thấy bà Nẫm mặc chiếc áo cánh
thân áo là 2 cái túi to đùng,
tiền đầy trong đó,
hồi còn bé, tôi không hiểu làm sao
người ta có nhiều tiền đến thế.
Bà cho vay đủ loại,
cả mua nhà, cả sửa nhà vì mưa bão,
cả tiền học phí hằng tháng,
cả tiền chợ hằng ngày,
không sổ sách, bà vẫn nhớ từng người từng món
Bà có đứa con trai…
chuyên lượn lờ theo những người đẹp…
Giờ tôi nhớ ra chị
người luôn sánh đôi với anh
chiếc vespa và chiếc sprint,
họ luôn mặc toàn đồ trắng…
Họ nổi tiếng trong cả thành phố vì ăn diện,
thế mà nay, tôi chẳng hiểu nổi
từ lúc nào họ đã đi đến mức đó,
chị đi làm việc đó…nuôi không những con,
mà nuôi cả chồng, rồi cả mẹ chồng…
Rồi Huế vào ngày mưa,
mưa tầm tả…
Gió quất ngược xuôi,
người ta ngại ra đường,
chiều tối chị vẫn rời nhà,
với chiếc áo mưa mỏng để lộ dáng,
chị vẫn đứng đợi ở công viên sông Hương,
mặc mưa mặc gió…
Rồi không thấy chị rời nhà nữa,
đêm đêm nghe tiếng chị ho sù sụ,
anh cũng không còn đi xách nước mỗi tối…
nhà khép cửa im lìm,
không thấy chị ngồi ở bậc thềm vá áo
hay chăm cái đầu trọc cho con…
Dù vậy vẫn không thấy anh ra khỏi nhà,
Hồi đó, cả những người có chữ nghĩa,
họ cũng tìm cách sinh nhai với chiếc xe đạp,
Sức anh còn khỏe, với chiếc xe đạp,
anh có thể vật lộn với gió mưa
có thể thồ kiếm đủ cơm gạo cho vợ con,
nhưng không...
Rồi trong đêm vắng lặng,
gia đình chị bỏ đi xa,
tôi không biết họ đi đâu, nếu vào Nam,
chị đâu còn sức làm nương rẫy,
bà cũng không,
tôi không nói đến anh chồng...
Vậy gia đình họ và những đứa trẻ giờ ra sao…
Mãi vẫn ở trong đầu tôi…
Mong những điều tốt lành cho họ...
Trả lờiXóaCám ơn Tâm
Xóaai cũng ước như vậy
nhưng rồi cuộc sống
những con người cùng chia gánh nặng
đã không nổ lực đủ
nên cái cảnh nầy vẫn còn tái diễn
trong xh, trong mỗi GĐ.
Chúc Tâm nhiều niềm vui.
đúng đó
XóaĐọc bài viết của chị, Hai lúa chẳng biết nói gì...vì ngoài kia có bao thân phận người, mỗi con con người là một mãnh đời, một số phận khác nhau, thăng trầm thay đỗi khó lường,
Trả lờiXóaCách đây hơn 10 năm cái thời còn khốn khó, cúp điện lia chia, nhân 1 tối cúp điện, hai Lúa cảm thấy bực bội vì tối thui nóng bức, nên lang thang dọc phố. Bỗng có tiếng gọi mời, ghé uống với em ly cà phê anh ơi...ừ thì uống & quán không đèn, đường phố tắt ngóm nhờ nhờ, trong cái không khí vắng vẻ âm u đó, Hai Lúa được cô chủ quán tiếp tân đối thoại, chuyện trò, thì ra cô ấy từng là gái bán bia ôm hết thời hoàn lương thuê một chỗ bán cà phê kiếm sống qua ngày. Cuộc đời cô ấy thật buồn ,trải qua biết bao thăng trầm sóng gió như một cánh bèo trôi dạt, chẳng biết về đâu ? và ước mơ lớn nhất trong cuộc đời còn lại là có được một mái ấm và 2 chữ gia đình...
Hai lúa tạm biệt khi đèn đường vừa chợt sáng, và hứa sẻ tặng cô ấy 1 bài thơ, và chính bài thơ ấy mà sau này mỗi lần ghé uống cà phê để ủng hộ cô ấy thường có quà khuyến mãi cho Hai Lúa 3 điếu thuốc...(vì phải hút thuốc thì Hai Lúa mới mần được thơ mà lị.)
Và bài thơ đó như sau: ( gửi tặng chị )
Có những tối cúp điện
Quán vắng thật buồn, mình em ngồi lặng lẻ dưới hiên
Em không sợ bóng đêm ...mà sợ nỗi cô đơn luôn dằng xé,
Người người hối hả trở về theo dòng xe ngược xuối trên phố
Những tổ ấm đang chờ, người về thắp lên ánh lửa
Đêm xuống dần lặng lẻ, em vẫn ngồi hằng giờ, dêt lên những ước mơ...
Mái lá đơn sơ, một gia đình nhỏ, có vợ có chồng, có cả vòng tay ấm nồng,
Biết sẻ chia..
Bửa cơm thanh đạm
Tiếng cười khóc trẻ thơ
Mùa xuân ơi...có đến được bao giờ
Cám ơn Bạn đã ghé thăm và đồng cảm
Xóacâu chuyện của bạn nghe buồn
nghe xót xa,
những điều hiển nhiên
bỗng trở nên điều ước...
bài thơ bạn thật hay và sâu sát với tâm trạng người trong cuộc
nên hy vọng họ cũng tìm thấy an ủi trong tình người.
Ước gì...lại ước
mọi người, nhất là những ai như cô ấy
tìm được niềm vui an ủi trong cuộc sống.
Chúc bạn an lành nhé.
Cảm ơn chị đã có những lời sẻ chia đồng cảm thật chân tình, Blog có khác với face chỗ này, là nơi mà ta có thể trang trải những tâm sự chân thành với bạn khuyết diện mà không e ngại , đúng không chị.
XóaNhân nói về thân phận người" Hai Lúa tiếp tục tặng chị thêm 1 bài viết, viết về 1 khoảng đường đời của Hai Lúa nhé !
Có những lúc anh tưởng mình bất hạnh
XóaNgoài đời kia còn lắm kẻ hơn mình
Không cửa nhà, lại chẳng một người thân
Khi nằm xuống không một manh áo ấm.
Có những khi ngỡ mình đau khổ lắm
Không gia đình và chẳng mẹ cha nuôi
Sáu tuổi thôi đã xa mái ấm rồi
Và lăn lộn nơi trường đời hoang dại...
Cũng có khi anh tưởng mình mê mải
Lang thang hoài vô định một kiếp người
Sa chân vào tăm tối nhúng chàm hôi
Chợt thức tỉnh, nhìn đời thêm bối rối.
Anh đã đi qua phần đời nông nổi
Trở về đây, rũ sạch bụi phong sương
Tìm cho mình một nơi chốn yêu thương
Để làm lại cuộc đời từ tay trắng.
Giờ nghĩ lại mình người may mắn
Năm tháng gian truân cũng để luyện rèn
Có nỗi khổ nào đè bẹp được anh
Thì sinh kế áo cơm có là cơ cực...
Được chị em tin yêu thương hết mực
Đấu cật vui buồn chia sẻ khó khăn
Ba mươi năm xây đựng gánh gia đình
Nhìn con lớn trưởng thành vui biết mấy.
Các em hỡi! tình yêu đơn giản ấy
Chẳng cao sang anh chí nguyện bằng lòng
Đồng vợ chồng cùng tát cạn biển đông
Hạnh phúc nào, lớn hơn đời yên ổn...!
( Thơ họa cùng Chân Tình)
Hai Lúa 00:07 Ngày 24 tháng 6 năm 2013
Cám ơn bạn
Xóarất đặc biệt những trải nghiệm của bạn
nhìn thấy hoa trong đám gai...
Yêu thương luôn là động lực để ta đi tới
dù chông gai đi nữa.
Chúc bạn luôn có cảm hứng để ghi lại được những cảm xúc đời thường của mình.
Thân mến !
GÁI....Cầu Kho bi chừ tràn lan !!!
Trả lờiXóaO đã gói ghém khéo léo những chữ viết gập ghềnh thành một câu chuyện...LÀNG thật hay.
An-Cựu , Phú Xuân chừ đã ra sao .
Công viên sông Hương vẫn những cơn mưa trái mùa...
Thân phận nguoi đàn bà Cầu Kho luôn đáng thương ,cái đáng thương mang màu tím đượm buồn của HUẾ !
Đúng rồi PS ơi,
XóaGái Cầu kho giờ tràn lan mọi con đường,
nhưng ngày xưa cô nhìn thấy họ là những người có hoàn cảnh rất tội nghiệp
còn chừ, nguyên chuyện đua đòi thôi
mà cũng đủ cho người đi vào con đường đó, đáng buồn thay...
Em luôn đồng cảm và khích lệ cô
Thật quí hóa !
Cám ơn em nhiều nhé.
Cầu chúc em luôn vui - an bình.
Em thấy thương chị ấy quá và cũng mong cuộc sống của họ tốt hơn.
Trả lờiXóaVì là phận gái 12 bến nước, trong nhờ đục chịu. Chồng không lo nổi cho vợ con thì vợ đành phải hy sinh thôi, cay đắng và tủi nhục quá! Nghĩ mà buồn .Chắc chắn chị ấy đau khổ lắm và những đứa con cũng chẳng vui gì...
XóaCám ơn em ghé chị
Xóavà chia sẻ tâm tình với chị,
khi nhìn vào cuộc sống cơ cực nhục nhằn của họ
chỉ biết lặng yên khẩn cầu cho họ qua được.
Chúc em luôn an lành nhé.
chỉ là một cách kể nhẹ nhàng ,nhưng là cả một câu chuyện...nơi xóm nhỏ, nơi có Ánh trăng luôn lung linh sáng theo dòng ký ức của Tím Huế...
Trả lờiXóabên ngôi nhà thân thương của mình, có những người bạn, có những ng hàng xóm của gia đình...
mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh..Biết vậy nhưng đôi khi ta cũng k khỏi trăn trở, k khỏi suy tư- dù ta chẳng biết có giúp đc gì chị nhỉ.
vàem hiểu điều đó luôn trăn trở trong chị:"Vậy gia đình họ và những đứa trẻ giờ ra sao…
Mãi vẫn ở trong đầu tôi…"
.............................
ngày mới ,chúc chị vui nhé chị gái...
Mưa ơi !
Xóađọc com của em
tự nhiên lại sống động trong chị cái cảnh đó
mà không chỉ cái cảnh đó
mà cả khung cảnh ngày xưa
khi mình còn được quây quần bên ba mạ,
thật lạ, sao lại có thể có những cảnh đau lòng ấy trong cuộc sống,
giờ vẫn còn bao người như vậy
chẳng chia sớt được gì trong cái đau khổ oái ăm đó
chỉ biết cầu mong cho họ thoát khỏi ngục tù.
Cám ơn em nhiều
đã luôn đồng cảm với chị
nghe gần gũi thân thương.
Chúc em an lành.
Phàm đã sinh ra làm người
Trả lờiXóaMỗi người có một cách sinh nhai riêng
Có người giàu kẻ nghèo
Có người ăn không hết, người tim không ra.
Cũng có khi chính cái người ăn không hết kia
Một ngày nào đó sa cơ lỡ vận trở thành nghèo khó
Mà cũng có thể kẻ nghèo hèn vô học cả đấy
bất chợt do đâu giàu có
Tất cả những chuyện ấy là chuyện đương nhiên trong xã hội.
Nhưng đúng là có một chuyện
đó là biết đủ.
Chỉ cần biết đủ mọi nhẽ sẽ bình an
Bạn học ngày phổ thông của em có một đứa con gái nó không nghèo lắm.
Một hôm nó tâm sự "đời tao, tao biết không hiểu sao lại có người khổ như tao Bình thường trang trải cuộc sống không đến nỗi nào nhưng luôn luôn phải vay mượn nợ nần... Cứ nợ thì khỏe, hết nợ thì ốm. Tao đồ rằng lúc tao hết nợ và có cho ai đó vay là tao chết!''
Nó nói vậy mà hóa ra có nhiều chuyện làm mình phải nghĩ chứ!
Nhìn chung nhìn những người quá khổ thì thương thật. đó là những kiếp giời đày!
Chia sẻ với chị chút Hihi!
Cám ơn Sỏi
Xóađúng như vậy,
chỉ cần biết đủ mọi nhẽ sẽ bình an...
Chuyện giữ đời có trăm cái khổ
chẳng có cái khổ nào giống cái nào
nhưng có những cái khổ quá phi lý
khi một người chồng ở yên đó
đang khi vợ phải bán thân nuôi mình
chị bức xúc về điều đó
họ chẳng đang mặt chồng mặt cha,
biết rằng cả hai đã chọn nhau từ những gì rất phù phiếm
cái kết cục cũng chẳng lạ chi
nhưng cả hai cùng chia cùng chịu trong cái nhục đó chứ
cà bà mẹ nữa, một thời...
tước trắng nhà của những người nghèo
đâu có chờ chi đến mai sau để trả lẽ
ngay trước mắt
thật cùng khốn khi để con dâu nuôi mình bằng những đồng tiền đó
nhưng rồi cứ thấy xót mỗi khi nhìn thấy họ.
Giờ đây xh cũng đầy rẫy...
Toàn chiện buồn...
chiện vui sao không nhớ...
Sỏi có vui không đó,
chúc Sỏi vui luôn nhé.
Câu chuyện thật buồn,bi kịch cho một số phận trên cái phông được chuyển cảnh từ gam màu xám đến tối mịt,chút le lói ở dĩ vãng.Kết là một sự ám ảnh,không phải chỉ riêng chị,riêng cho một số phận,mà là thân phận của những nàng Kiều thời đại.Xã hội ngày nay cũng lắm nguy cơ để xô đẩy con người vào:
Trả lờiXóa"Ma đưa lối,quỷ dẫn đường
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi"
chúc chị Tím an lành !
Đúng rồi bạn ơi
Xóađường vẫn rộng đủ cho mọi người
vậy mà vẫn nhiều con người len vào đường đó
cũng nhiều người nhiều cảnh
cũng lắm nguyên nhân
nhưng điều ấy vẫn mãi là đáng tiếc
giáo dục GĐ có thể cũng để lại không ít
trên những con người không nổ lực bản thân
ngại khó
lười việc...
Bao giờ, chẳng biết đến bao giờ
mới hết cái cảnh tủi nhục ấy.
Cám ơn bạn bằng một bức tranh bạn đã xuyên suốt hết bài viết.
Cám ơn đã ghé thăm
Chúc bạn an lành nhé.
"Ai cũng lớn lên trong một khu xóm,
Trả lờiXóabao nhiêu người bấy nhiêu chuyện,
có những chuyện rơi vào quên lãng,
có chuyện cứ mãi đeo đẳng
cứ mãi dùng dằng không dứt."
===
Những chuyện khó có thể quên...
Toàn chuyện buồn
Xóalại hay nhớ,
chuyện vui thấp thoáng rồi qua.
Cám ơn DVD đã ghé thăm Tím
lâu rồi Tím cũng không thấy Nến.
chị ah... bài 1.6 bên nhà hơi riêng tư một chút nên em ẩn bài đi. Chứ k có gì, mong chị thông cảm nhé chị gái...hiiiii
Trả lờiXóaĐâu có sao Mưa ơi,
Xóachị ít khi thắc mắc lắm.
Vui nhé.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaVào đọc những bài viết trong trang chị em thấy thấy hầu như những người phụ nữa nào của chị đều có tâm trạng buồn. Chị làm em chạnh lòng khi nhớ lại chuyên của một chị bạn em cũng người Huế mà em vừa biết khi em ra Huế đi đám cưới con người ban hôm chủ nhật vừa rồi.
XóaChị và chồng li dị. Anh bảo với con anh đang nuôi nguyên nhân khiến cha mẹ li dị là chị ngoại tình? Chị ngoại tình? Nhưng sau khi li dị ít lâu anh lấy vợ còn chị vẫn ở vậy nuôi con cho đến giờ. Hôm đám cưới con của bạn em chị đến dự , chị mặc áo dài tím làm ai cũng ngạc nhiên hỏi, chị bảo chị có chút việc nhà. Thấy chị vẫn cười nên chẳng ai nghi ngờ gì cả. Ăn được 3 món thì chị xin về vì công việc…
Em về lại Đà nẵng và sẽ chẳng biết gì nếu như sang hôm sau không gọi điện cho chị. Chị xin lỗi mọi người vì chị không ở lại cùng chung vui với mọi người vì mấy khi bạn bè từ ĐN ra rồi chị khóc. Em hỏi mãi chị mới nói ngày đám cưới con của bạn thì cũng là ngày con chị cưới vợ. Đám cưới con, chị không được là mẹ chú rể và tất nhiên không được mời đến dự. Chị bảo thấy đám cưới con người ta mà mình buồn tủi còn tệ hơn người dưng không được đến dự. Con đám cưới mà mình không dám đếnvì không lẽ đến như một người khách nhưng mẹ chị bảo dù gì cũng phải đến, đến để cho con một chút gì trong ngày cưới. Không đến lúc họ làm lẽ để tránh sự chú ý thì tới gần xong cũng được miễn là nhìn thấy con …Nghe chị ấy kể mà em cũng đau cùng chị .
Ừ, sao em lại tiếp nối câu chuyện của chị cũng buồn như vậy nhỉ?
Chuyện em kể thật đau xót
Xóacó những chuyện chị không thể tượng tượng nó có thể xảy ra
vậy mà nó vẫn có đó
tồn tại trong trái tim của những con người đã từng yêu nhau
giờ đây làm đau nhau chừng nào có thể...
Những cuộc đời vui
không tác động nhiều đến mình
cũng không lưu dấu
nhưng những chuyện đau lòng
cứ mãi dai dẳng trong tâm trí
một ước mơ cho những con người
nhất là những phụ nữ
ước gì họ có cuộc sống bình thường
với hạnh phúc giản dị
con tim đầy yêu thương của người phụ nữ chỉ mong chừng đó
vậy mà cũng khó biết bao.
Cám ơn em đã thăm và để cảm nhận
Chúc em luôn an lành nhé.
Em thăm chị Tím, chia sẻ nỗi niềm chị gửi gắm trong bài viết! Cuộc đời là vậy, biết bao mảnh vụn, bao điều phải suy nghĩ trở trăn chị nhỉ!
Trả lờiXóaChiều an lành chị nhé!
Chu Ngọc mến !
Xóacám ơn đã ghé thăm và chia sẻ nỗi niềm.
Còn con người
còn những bối cảnh xh
thì vẫn còn những nỗi đau nhức...
Cầu chúc em an lành nhé.
qua lời com bên nhà Sỏi
chị nghĩ chắc em theo nghành giáo dục.
Vâng, em dạy học chị à. Chị có phải là đồng nghiệp của em không, mà em thấy tác phong, cử chỉ, lời ăn tiếng nói thật là sư phạm! Hay đó là phong cách dịu dàng nền nã riêng của con gái Huế hả chị?
XóaCám ơn em đã nhìn chị như vậy,
Xóachị ước đi dạy lắm nhưng lại không được
ngày xưa chị tu dòng Saint Paul
cũng được đi dạy các em nhỏ vùng cao nguyên
đó là giai đoạn dễ thương đối với chị
chị ước suốt đời mình gắn bó với tiểu học
nhưng sau 75, đành chịu.
Chị ngưỡng mộ quí mến những người như em,
dù chị biết bây giờ không phải lúc nào cũng có thể làm điều mình ước
trong cương vị bậc thầy,
nhưng dù trong XH nào đi nữa, tìm đến con đường nầy là đã đẹp lắm rồi.
Chúc em luôn vui vì công việc đáng quí của mình nhé.
Cuộc sống muôn màu được tạo nên bởi vô số những mảnh ghép khác nhau. Dù vuông tròn hay méo mó vẫn phải ghép nó lại cho hợp với cuộc đời. Mỗi số phận, mỗi cuộc đời đều có những đoạn nối cần phải quen. Em hy vọng sẽ có cánh cửa mở ra cho cô ấy và gia đình nhỏ của cô ấy.
Trả lờiXóaHy vọng sẽ có cánh cửa mở ra cho cô ấy và gia đình nhỏ của cô ấy.
Trả lờiXóaƯớc gì điều đó được thực hiện.
Cái khổ nào cũng có thể quen
cái nhục chắc khó lòng...
Vậy mà họ vẫn phải tiếp tục
giữ xh ngày nay điều ấy cũng tràn lan.
thật đau xót.
Cám ơn Thương Hoài đã ghé nhà chị
chúc em luôn vui với công việc của mình.