TRÒ NGHỊCH
Cứ mỗi độ hè về,
khi phượng đỏ rực và tiếng ve rân ran
tôi lại nhớ cái thời xưa còn bé,
cái thuở mà trưa nào cũng trốn theo anh trai bắt ve ve.
Gốc mít sau nhà chằng chịt vết băm để lấy mủ,
hai anh em chui hàng rào vào vườn thím Tuất,
một cái vườn đủ loại cây ăn trái, nhất là nhãn, cả chục cây,
cây nào cũng tỏa tàng lớn hơn cả cái nhà,
ve ve có màu giống vỏ cây, nhưng mắt trong veo của trẻ con,
nó có nấp kỹ mấy cũng tìm thấy,
chỉ bắt những chú ve cái,
đúng ra chỉ bắt những chú ve hình đầy đặn, nó sẽ kêu ve ve,
còn những chú ve đuôi nhọn thì để bọn con trai nướng…
Chẳng hiểu sao chỉ cần một chú ve đủ để kêu ồn nhà suốt buổi
chiều,
nhưng bao giờ mình cũng cố bắt cho được cả lon sữa bò.
Đến chặp tối, khi điện được thắp sáng,
có chú ve nào lọt vào nhà,
chúng tôi cả đám y như bắt được của,
cả hết vây quanh, đứa chổi , đứa cây, đứa bắt ghế,
quyết sao vào được tay mình,
và chú ve ấy rất quí vì không bị dính mủ mít,
khi tay nào may mắn bắt được,
thế nào cũng đem theo ngủ cùng.