Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

TRÒ NGHỊCH

TRÒ NGHỊCH
Cứ mỗi độ hè về,
khi phượng đỏ rực và tiếng ve rân ran
tôi lại nhớ cái thời xưa còn bé,
cái thuở mà trưa nào cũng trốn theo anh trai bắt ve ve.

Gốc mít sau nhà chằng chịt vết băm để lấy mủ,
hai anh em chui hàng rào vào vườn thím Tuất,
một cái vườn đủ loại cây ăn trái, nhất là nhãn, cả chục cây,
cây nào cũng tỏa tàng lớn hơn cả cái nhà,
ve ve có màu giống vỏ cây, nhưng mắt trong veo của trẻ con,
nó có nấp kỹ mấy cũng tìm thấy,
chỉ bắt những chú ve cái,
đúng ra chỉ bắt những chú ve hình đầy đặn, nó sẽ kêu ve ve,
còn những chú ve đuôi nhọn thì để bọn con trai nướng…
Chẳng hiểu sao chỉ cần một chú ve đủ để kêu ồn nhà suốt buổi chiều,
nhưng bao giờ mình cũng cố bắt cho được cả lon sữa bò.


Đến chặp tối, khi điện được thắp sáng,
có chú ve nào lọt vào nhà,
chúng tôi cả đám y như bắt được của,
cả hết vây quanh, đứa chổi , đứa cây, đứa bắt ghế,
quyết sao vào được tay mình,
và chú ve ấy rất quí vì không bị dính mủ mít,
khi tay nào may mắn bắt được,
thế nào cũng đem theo ngủ cùng.

Cứ thế, tôi cứ chờ tới mùa hè,
hết bắt ve ve với anh trai,
khi anh lớn không thèm chơi ve ve nữa
tôi lại lẽo đẽo theo mấy em trai,
lại trốn ngủ, lại chui rào…


Cho đến cuối năm lớp Đệ Tam,
tôi 16 tuổi, nội trú trường các Soeurs,
tôi nhớ lúc đó là sau thi học kỳ 2,
thường chúng tôi đến lớp hát hò cho vui,
Thầy giáo sẽ rất thoải mái, nhất là với lớp Đệ Tam
không phải lo thi cử.
Hôm đó giờ Vạn Vật của thầy Bách,
đầu giờ buổi chiều, đã vào hè, thời tiết của Huế rất nực,
lại là sau giờ nghỉ trưa,
giấc ngủ vẫn còn phảng phất trên mặt,
tôi ôm vở vào lớp, ngái ngủ,
phải làm sao cho bớt buồn ngủ,
tôi tha theo con ve ve vào lớp.


Dù mặc áo dài tôi vẫn giấu được nó vào tay áo,
vòng tay ngoan ngoãn, và một bàn tay luôn giữ nhẹ con ve ve,
tôi có dặn con ve ve thật kỹ,
chỉ reo lên khi tôi có hiệu lệnh,
ui da, con ve ve ngoan làm sao.
Thầy bắt đầu hỏi bài, (ai lại khe khắt như thế sau khi đã thi...)
thầy vừa quay lên bảng,
tôi ấn nhẹ hai ngón tay vào hông con ve, vị trí hai hạt gạo,
 ve ve rân rang y như ngoài vườn,
thầy quay xuống, tôi nhẹ thả tay ra,
cứ thế lặp lại nhiều lần…
thầy bắt đầu nhìn dãy bàn đầu gần cửa ra vào nơi tôi ngồi…
thầy bỏ bục giảng đi chầm chậm vòng xuống cuối lớp…
con ve lại reo lên,
cả lớp bắt đầu rúc rích cười…
thầy cố ý đi xa nơi phát ra tiếng ve,
rồi bất ngờ quay trở lại thật nhanh,
con ve thật dễ thương, luôn im bặt khi tôi buông tay…
thầy đi đi lại lại trước dãy bàn của tôi,
với hy vọng con ve ve sẽ bất ngờ reo,
nhưng không, nó không phản chủ…
Mặt thầy bắt đầu đỏ gay cứ theo từng chập của tiếng ve ve
và từng đợt khúc khích của đám học trò…
tôi cũng cười để thầy khỏi chú ý.
Khi chịu hết nổi, thầy chỉ vào tôi, tôi cứ nghĩ thầy sẽ nói:
“Đưa con ve ve  cho tôi…” nhưng không, thầy nói :
“Em xuống văn phòng lấy giúp thầy sổ đầu bài.”
Tôi vẫn vòng tay “ngoan ngoãn”
một cách rất thận trọng vì chỉ sợ cọ vào nó sẽ reo lên,
tôi rời lớp được vài bước,
bỗng thật nghịch ngợm...
tôi bấm liên tục vào con ve ve
 nó reo ing ỏi cả hành lang,
tôi bắt đầu chạy,nghe cả tiếng chân thầy chạy theo,
và nắm phấn trên tay thầy ném về phía tôi,
tôi cứ thế chạy qua lớp 9 và lớp 8…
Xuống thấu văn phòng, khi đó tôi mới thấy sợ…
giờ không biết làm sao để trở lại lớp,
tôi vào văn phòng gặp lúc Sr Hiệu Trưởng đang dọn dẹp tủ sách, tôi hỏi:
“Con có thể giúp Ma Soeur không ạ…”
“Ồ tốt quá, con thi rồi phải không, giúp Soeur nhé.”
Đang phụ dọn dẹp với Msr,
có người vào cho hay Sr phụ trách theo xe
để đưa đón HS bị bệnh,
tôi đề nghị cho mình thay Sr
khi đưa HS về thấu trường đã qua 6g chiều,
tôi ung dung vào văn phòng để trả chìa khóa xe…
ui trời...thầy vẫn còn ngồi ở đó…
chít rồi…chẳng chạy đi đâu được nữa,
nhưng may thay thầy chưa nói gì với Sr Hiệu Trưởng,
khi tôi bước vào,
thầy nói: “Chiều nay Thủy bỏ lớp cả buổi đó Sr”
Sr Hiệu Trưởng nói :
“Thủy nó vậy đó, luôn có trách nhiệm,
chiều nay Sr đưa đón HS bị bệnh, vậy là nó hy sinh giúp liền…”
(mình ngượng ngùng khi nghe hai chữ "hy sinh"...)
Đúng là ngày ni mình gặp hên…còn thầy thì sao?!!!
Tuổi học trò không ác ý nhưng sao mình vô tình
làm bao nhiêu điều “ác” với thầy không biết nữa.


Sau hè đó tôi từ giã Huế vào Đà Nẵng học,
cũng từ đó từ giã tiếng ve ve Huế,
tiếng ve ve mà âm thanh luôn hay hơn những vùng khác…
và cũng từ đó tôi không chơi ve ve nữa,
nhưng mỗi khi hè về phượng rực đỏ,
tôi lại nhớ cái thuở ấy…
nhớ tiếng ve rân rang ngày nào...

15 nhận xét:

  1. Thăm Th với bài thơ hay mang nhiều KN khó quên
    Cảm ơn nhé.Chúc an lành.MếPhượng thắm ve ngân tiếng gọi hè
    Lòng tôi nhớ lại những hàng me
    Râm ran oi ĩ muôn làn điệu
    Một thuở êm đềm những tiếng ve...
    GM.
    http://www.clip60.com/upload/kj8QBQ2MXtc/tieng-keu-va-hinh-anh-con-ve-sau-1the-sound-and-picture-of-c.jpg

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh quí mến !
      Em cám ơn anh luôn ghé thăm và khích lệ về bài viết của em,
      Em có dám làm thơ mô, em kể chuyện và xuống hàng cho dễ đọc với mắt mình đó.

      Bài thơ anh cho hay lắm :
      Phượng thắm ve ngân tiếng gọi hè
      Lòng tôi nhớ lại những hàng me
      Râm ran oi ĩ muôn làn điệu
      Một thuở êm đềm những tiếng ve...
      GM.

      Chúc anh luôn an vui nhé.

      Xóa
  2. Hồi nhỏ em cũng thường theo mấy bạn trong xóm chế keo bằng xăng ngâm phế phẩm cao su,rồi bôi vào đầu câu que dài.Bắt được ve về nhốt trong cái lon hay hộp giấy để làm cái máy nghe nhạc...kỷ niệm tuổi thơ bao giờ cũng đẹp và thật đáng yêu.
    Chúc chị Tím an vui và sức khỏe !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quỳnh ơi,
      Huế mình nhà nào cũng có vườn,
      đường nào cũng có cây,
      nên ở đâu cũng có nhạc khúc mùa hè,
      chưa kể tới những hộp nhạc Quỳnh chế ra...
      Chị như nghe lại âm thanh ngày ấy,
      tuổi thơ mình có bao nhiêu trò chơi mà trẻ bây chừ không có...
      Và tuổi của mình cứ muốn quay về thuở ấy...với bao kỷ niệm thật khó quên...

      Cám ơn đã ghé chị nhé. Mến !

      Xóa
  3. Câu chuyện kể tự nhiên như trẻ thơ, ai mà không thích. Bắt ve ve cả mười năm tuổi thơ, ai mà không nhớ mủ mít để chặm ve ve. Cái cần tre dài , dính mủ mít vô, đưa gần tới ve nhích cánh là dính. Con cho kêu, con nướng thơm búi. Ôi tró chơi dấu yêu. Cảm ơn bạn đã nhắc lại. nhớ quá tuổi thơ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn sư đồng cảm của bạn...
      Tím trôi về ngày xưa, nhớ cái thuở vô tư ấy, sao đến tuổi nầy, những ngày ấy bỗng bừng sáng...ta đã già rồi sao...

      Xóa
  4. THẬT THÍCH
    THĂM TH CHÚC AN LÀNH.mẾN

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ hai chữ THẬT THÍCH,
      vậy mà cũng reo vui...

      Cám ơn anh ghé thăm
      và luôn động viên Tím.

      Ngày mới an lành nhé.

      Xóa
  5. Kí ức học trò thật đậm đà với tiếng ve của chị TH! Mong chị khỏe vui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sỏi ơi...
      ký ức ấy,
      có làm mình bớt oải,
      với huyên náo quanh mình...

      Mong em luôn vui nhé.

      Xóa
  6. Ui ...kí ức của chị ngọt ngào quá ...chúc chị an vui .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui...
      lâu lắm à nha,
      chừ chị mới thấy lại em.

      Vui vui là
      khi được em khen nó ngọt...

      Ngày mới an lành nhé em.

      Xóa
  7. Kỷ niệm của Chị dễ thương quá, học trò mà nghịch là chuyện thường. Học sinh bây giờ thì còn nghịch hơn xưa nhiều. Mà bây giờ bọn trẻ muốn có ve để nghịch cũng hiếm lắm, nhất là ở thành phố.
    Em chúc Chị cuối tuần vui tươi ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn HĐMX,
      công việc của em,
      vẫn nối tiếp ước mơ của mọi người,
      được đến lớp, đến với phượng rực đỏ trong sân, với ánh mắt thơ ngây thời đến lớp...

      Chúc em vui nhé.

      Xóa

Các bạn có thể dán link hình trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ