Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

QUÊN HẾT LỖI LẦM

QUÊN HẾT LỖI LẦM
Tôi biết gia đình ông bà White khi tôi còn là sinh viên đại học năm thứ nhất.
Gia đình ông bà hoàn toàn khác hẳn với gia đình tôi.

Trong gia đình tôi, khi có điều gì không hay xảy ra
điều quan trọng là phải tìm ra người đã gây lỗi lầm.
Mỗi khi thấy nhà bếp bừa bộn, mẹ tôi thường hét lớn: "Ai làm thế này?".
Còn khi thấy máy rửa bát bị hỏng
cha tôi cứ nhất định rằng: "Đây là lỗi của con, Katherine ạ!".
Từ khi còn nhỏ, hai chị em tôi đã có thói quen đổ lỗi cho nhau.
Chúng tôi còn định ra một chỗ ngồi dành cho người có lỗi tại bàn ăn tối!

Nhưng gia đình ông bà White thì không hề bận tâm đến lỗi lầm gì cả.
Họ bỏ qua mọi lỗi lầm và tiếp tục cuộc sống của mình.
Tôi đã thấm nhuần lối sống đẹp đẽ này vào mùa hè năm Jane chết.
Ông bà White có 6 người con: ba trai, ba gái.
Một người con trai mất lúc còn bé,
có thể vì thế mà năm anh chị em còn lại
sống rất hòa thuận với nhau.
Vào tháng Bảy, mấy chị em nhà White và tôi
quyết định đi chơi xa bằng xe hơi.
Hai cô chị lớn là Sarah và Jane đều là sinh viên đại học
cô út là Amy vừa bước qua tuổi 16.
Là người vừa được sở hữu tấm bằng lái xe
Amy rất nóng lòng thực hành khả năng của mình trong chuyến đi này.
Với nụ cười khúc khích đáng yêu,
cô ấy hồ hởi khoe bằng lái xe với mọi người.
Hai cô chị thay nhau lái xe lúc vừa khởi đầu cuộc hành trình
khi đến khu vực thưa thớt dân cư, họ để Amy lái.
Khi đến một ngã tư có biển báo dừng,
không biết do Amy bất cẩn nôn nóng
hay do cô không thấy biển báo dừng xe
cô vẫn tiếp tục vọt thẳng chứ không chịu dừng lại.
Tài xế của chiếc xe tải lớn không thể phanh kịp
nên đã tông thẳng vào xe chúng tôi.
Jane chết ngay tại chỗ.
Tôi may mắn sống sót và chỉ bị vài vết bầm.
Điều khó nhất là tôi phải gọi điện cho ông bà White
và báo với họ về tai nạn.
Tôi rất đau đớn khi mất đi một người bạn
tôi biết rằng ông bà White còn đau đớn hơn khi họ mất đi một đứa con.
Khi ông bà White đến bệnh viện,
họ thấy hai đứa con gái còn sống sót của mình nằm chung một phòng.
Đầu Sarah thì quấn băng còn chân Amy bị bó bột.
Hai ông bà ôm chầm lấy chúng tôi và khóc nức nở.
Đó là những giọt nước mắt đau khổ vì phải mất đi một người con
và sung sướng khi còn được gặp lại những đứa con còn lại.
Họ lau nước mắt cho con và còn cười ghẹo Amy khi cô ấy tập đi nạng.
Ông bà White lặp đi lặp lại rất nhiều lần với hai cô con gái,
nhất là với Amy rằng: "Bố mẹ rất mừng là các con vẫn còn sống".
Tôi rất đỗi ngạc nhiên.
Không một lời buộc tội, không một lời trách cứ.
Về sau, tôi có lần đã hỏi ông bà White
vì sao họ chẳng bao giờ nhắc đến chuyện Amy để tai nạn xảy ra,
bà White trả lời: "Jane mất đi, chúng tôi thương nhớ vô cùng.
Chúng tôi có nói gì thì Jane cũng không sống lại được.
Làm sao Amy có thể sống yên vui
khi cứ mãi cảm thấy tội lỗi về cái chết của chị mình?"
Tôi đã học được ở ông bà White
rằng quy trách nhiệm cho người có lỗi chẳng phải là điều quan trọng.
Đôi lúc, điều đó chẳng có ích gì
cuộc sống cần hơn cả là sự tha thứ.
Nguồn: Điều kỳ diệu từ cách nhìn cuộc sống.

6 nhận xét:

  1. Đọc câu chuyện này,làm Q nhớ có lần đến trang người bạn đọc một câu chuyện có tính luân lý,chỉ là hư cấu của người viết,chứ không thực.Đại khái...Có một cậu bé sống trong mặc cảm vì người mẹ mù.Cậu ta thường tím cách xa lánh và lẩn tránh không cho bạn bè biết.Lớn lên cậu ta tìm đến một thành phố xa để lập nghiệp và lập gia đình.Cậu ta cố đoạn tuyệt với quá khứ bất hạnh đó...Có một ngày do ngoại cảnh tác động cậu chợt nhớ đến người mẹ ở quê nhà.Chạnh lòng thương cảm,khăn gói về thăm..Đến nơi,chỉ còn căn nhà tranh đổ nát hoang phế với bàn thờ lạnh lẽo không hương khói.Tấm di ảnh bụi mờ cùng,mạng nhện giăng mắc đã từ lâu.Cậu lịm lòng đứng lặng trong niềm hối lỗi...Khi lau dọn bàn thờ,cậu phát hiện ra một bức thơ của mẹ:Con hãy cố giữ gìn đôi mắt của con,vì đó là thứ duy nhất mẹ còn để lại làm gia bảo cho con...
    Q có ghi lời nhận xét như vầy:
    Với cái kết có thể giúp người đọc vỡ lẽ và nhận ra ánh sáng của đạo lý.Nhưng người con sẽ sống thế nào với những ngày còn lại.Hãy nên để để lại cho người con một lối ngõ khi quay đầu...
    Chúc Tím ngày Chúa nhật an bình !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN BẠN ĐÃ GHÉ THĂM
      MÌNH CŨNG NGHĨ NHƯ BẠN VỀ VẤN ĐỀ NẦY.
      VÌ ĐÓ CŨNG CHÍNH LÀ ĐỨC ÁI.

      CHÚC BẠN LUÔN AN LÀNH. MẾN

      Xóa
  2. ...Tôi đã học được ở ông bà White
    rằng quy trách nhiệm cho người có lỗi chẳng phải là điều quan trọng.
    Đôi lúc, điều đó chẳng có ích gì
    cuộc sống cần hơn cả là sự tha thứ.
    Một bài họ đáng quý và thực hành cho cuộc sống của đời mình
    Cảm ơn TH nhiều.Mến.CN vui nha
    https://ngocliennguyen.files.wordpress.com/2015/12/144927898577647-9.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CÁM ƠN ANH LUÔN ĐỒNG CẢM.
      MUỐN THA THỨ, PHẢI CÓ MỘT TẤM LÒNG RỘNG,
      BIẾT ĐẶT MÌNH VÀO THA NHÂN HẦU NHƯ MỌI LÚC,
      ĐỂ CÓ THỂ CHO NGƯỜI SỐNG CẠNH MÌNH
      MỘT CẢM GIÁC NHẸ NHÀNG
      KHÔNG BỊ CHẤP...

      CHÚC ANH AN LÀNH. MẾN

      Xóa
  3. THA THỨ ĐỂ ĐƯỢC THA THỨ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CHỈ CẦN NGHĨ NHƯ VẬY
      ĐỦ CHO TA BIẾT NÊN LÀM GÌ.

      CHÚC DVD AN LÀNH. MẾN

      Xóa

Các bạn có thể dán link hình trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ